Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Trên trấn xuất hiện một kiếm khách tên Tạ Trầm Chu.
Lúc ta đi mua thức ăn, liếc thấy hắn ngồi ngay ngắn ở quán rượu ven đường.
Áo xám, bên cạnh đặt một thanh kiếm dài.
Ta cũng không để lắm, cho đến khi ta tới đón Hổ Tử tan học, thấy hắn đang nói với kiếm khách đó, mà kiếm khách lại ngẩng mắt nhìn ta.
Ta giả vờ không thấy, đứng ở góc tường chờ một lúc,
đợi hắn đi rồi mới làm như không có gì, nắm tay Hổ Tử: “Tối nay ăn thịt xào cần tây nhé.”
Buổi tối, khi hắn đã ngủ, ta thở dài, gõ cửa phòng phụ thân.
Phụ thân ta ngạc nhiên: “ Muội, có gì vậy?”
“Phụ thân, có lẽ Hổ Tử rời đi rồi.”
Phụ thân ta im lặng hồi lâu, rồi chợt thốt lên: “Thật không nỡ.”
Là ta quên mất, hắn đâu phải là Hổ Tử gì đó.
Hắn là Long Ngạo Thiên trong Tranh mà.
8
Nhân lúc Hổ Tử đi học, ta định xếp lại mấy bộ y phục của hắn.
Nghĩ ngợi một lúc lại xếp lại như cũ.
Đoán rằng khi hắn rời đi, chắc cũng chẳng mặc nữa.
Hừm, có khi còn chê mấy thứ vải vóc này chứ.
Tay nghề thêu của ta cũng chẳng giỏi giang gì.
Buổi trưa, ta ra sông giặt , vừa giặt vừa phát cáu, đập quần của Hổ Tử.
A a a a a a a.
sói mắt trắng.
vô lương .
sói con vô lương đáng ghét!
vậy, hắn phải đi tranh mà.
Thế mà còn đợi Hổ Tử mở miệng nói rời đi,
ta đã thấy kiếm khách dọn đến ở nhà kế bên rồi.
Hắn xách vò rượu bằng một tay, cảm nhận được nhìn của ta, liền nghiêng đầu liếc sang.
mắt lướt mặt ta.
Ta lập tức quay đi, không dám đối diện.
Hắn… trông cũng khá tuấn tú.
9
Ta và phụ thân đối với kiếm khách này, thái độ đại khái là… Cứ như mời sư phụ dạy võ miễn phí cho Hổ Tử.
Sáng, ta đội nón lá, phơi mình nắng nhìn Hổ Tử tấn pháp.
Trưa, ta bưng canh sen ngọt, ngồi nhìn Hổ Tử đánh cọc gỗ.
Tối, ta phe phẩy quạt đuổi muỗi, Hổ Tử đá chân.
Quan sát cả ngày, kiếm khách trẻ tuổi này cực kỳ nghiêm khắc.
“Dùng sức.”
“Đứng vững.”
“Nhìn cho chuẩn.”
“Chân phải có lực.”
“Duỗi thẳng tay.”
Ta cảm thán: Nếu dạy ta như thế, chắc ta đã nổi loạn rồi.
Nhưng Hổ Tử chẳng than khổ, cũng chẳng kêu mệt.
Mặt nhắn đẫm mồ hôi, môi tái nhợt.
10
Phụ thân ta giờ đã thân thiết gọi hắn: “Đại hiệp à, dạy ta cách cắt thịt lợn đẹp mắt chút đi.”
Hắn lạnh mặt cầm kiếm.
Ta đang định cười trộm thì hắn liếc ta một .
Ta lập tức quay đầu đi.
Nếu phụ thân ta biết hắn là kiếm khách đệ nhất thiên hạ, chắc mừng như được vàng, thậm chí còn muốn bái sư học nghệ.
Chớp mắt một …
Ừm.
Ta cảm thấy… kiếm của hắn đầu… hôi rồi.
11
Tết đến, phụ thân dúi cho ta một bao lì xì, bảo ta đưa cho kiếm khách .
Ta: “…”
“Phụ thân, con nghĩ người ta chắc không thiếu…”
Chi bằng cho con luôn.
Phụ thân ta: “Tấm lòng là quan trọng nhất, suốt một năm , cậu giúp nhà ta biết bao nhiêu việc.”
Ờ, đúng là vậy.
Chẻ củi, đi săn…
Dù ý của hắn, có lẽ là muốn cho tiểu điện hạ của hắn sống tốt một chút.
Ta mặc áo đông mới làm cho Hổ Tử, người xíu, mặt đỏ hây, còn tỉnh ngủ.
Ta thương lượng với hắn: “Hổ Tử, bao lì xì này là của đệ, còn bao đỏ to thì đưa cho sư phụ nhé.”
Hổ Tử lim dim mắt: “Không đi.”
“?”
“Lỡ đưa xong, hắn đổi ý không cho ta nghỉ nữa thì sao?”
“…”
“Hôm nay ta phải tránh mặt hắn cả ngày.”
Nói rồi, hắn lại ngã chăn: “Tỷ tỷ tốt, cho ta ngủ thêm chút nữa…”
ra năm nay, thật sự là vất vả với hắn rồi.
12
Thực ra, ta có chút sợ kiếm khách .
Dù biết hắn là chính phái trong Tranh .
Nhưng hắn là đỉnh cao võ lực, điều đó cũng đủ khiến người ta nể sợ.
Đến đoạn ăn cơm đoàn viên, phụ thân ta lại đầu uống rượu khoác lác.
Khuya, sương dày, ta bếp nấu canh giải rượu.
lưng có tiếng động, ta quay đầu: “Muốn gì à?”
Ta ồ một tiếng,
Lấy từ ngực ra bao lì xì ủ ấm cả ngày, cuối cùng cũng có cơ hội đưa.
“ này là phụ thân ta đưa cho huynh.”
“Huynh phải nhận, nhất định phải nhận.”
“Bằng không phụ thân ta sẽ lải nhải với ta mãi.”
“Chúc huynh năm mới bình an cát tường.”
Người đứng ngược sáng, dáng thẳng tắp, lặng lẽ đứng đó.
Ta ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ từ hắn.
Cuối cùng hắn dịu giọng nói: “Muội cũng uống một bát đi.”
13
Ta phát hiện Hổ Tử đầu đọc sách quốc sách, nhưng ta vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì.
Có lúc giả câm giả điếc sẽ khiến người khác cảm thấy an hơn.
Ta không muốn ta và phụ thân cuốn con đường tranh của Hổ Tử.
Đôi lúc còn tự hỏi: Sao hắn vẫn đi?
“Đến lượt tỷ rồi, Muội.”
Ta hoàn hồn, nhìn bàn cờ Đại Phú Ông.
… Ta phá sản, phải vay tiền ngân hàng rồi.
Ta đầy hy vọng lắc xúc xắc: Sáu! Sáu! Sáu!!!
Kết quả, rơi ngay chân kiếm khách.
Hắn cúi người nhặt lên, bình thản nói: “Sáu.”
Bàn tay gầy mà rõ khớp đặt nhẹ viên xúc xắc xuống.
Ta thò đầu nhìn – Ồ! Không phải phá sản rồi!
Ta phát tài rồi!
Kết thúc ván chơi, ta thu lại nụ cười, không đến sân Hổ Tử võ nữa.
14
“ Muội, sao dạo gần đây không đến ta võ nữa?”
Hắn ấm ức nhìn ta.
“Hửm? nào, nhìn đệ khổ sở ta cũng thấy xót mà, được không?”
“… Nhưng tỷ đã suốt một năm rồi, còn lấy ăn dụ ta!”
“Ha ha ha ha ha, thì ta đâu có đi nữa đâu?”
“Tại sao vậy?”
Ta vò tóc hắn, năm nay hắn cao lên nhiều, ta bèn thuận miệng viện lý do: “Trời nóng quá, nắng gắt, ta không muốn đen.”
Hè oi nồng bức bối, lý do nửa thật nửa giả này thành thật luôn.
Ve kêu inh ỏi trong sân, ta thở dài, lấy một cây sào dài, đầu gắn lưới.
Ngẩng đầu lâu nắng gay gắt khiến mắt hoa đầu choáng.
Ta chống cây sào, đợi cơn choáng đi, bỗng có bóng râm phủ lên đầu.
“Đứng tránh ra xa.”
Ta đờ đẫn nhìn hắn giúp ta, rồi cầm kiếm của mình… đi ve hộ ta.
A… đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.
Ta lí nhí cảm ơn xong, định đi, nhưng hắn hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt vì phơi nắng mà ửng đỏ.
“Muội có thể ngồi ở .”
mắt ta nhìn theo, thấy một chỗ đất trống có mái che nho mới được dựng lên.
15
Lá cây xanh mướt, gió lùa mang theo chút mát mẻ.
Ta ngồi mái hiên, cắn từng miếng dưa hấu , tránh nắng, lặng lẽ nhìn Hổ Tử kiếm gỗ.
mãi vẫn đánh rơi.
“Chậm.”
“Chậm rồi.”
“Làm lại.”
Khuôn mặt Hổ Tử vẫn còn nét trẻ con, nhưng không hề nản chí, càng đánh càng hăng.
Đến khi hắn đỡ được một chiêu của kiếm khách, liền quay lại cười rạng rỡ với ta: ” Muội, nhìn nè!”
Phong độ kéo dài được một giây, ta còn kịp khen thì “bốp” một tiếng, kiếm gỗ lại đánh rớt.
Kiếm khách mắt nhàn nhạt, nói: “Tập trung.”
16
Khi mùa hạ , lại có thêm một ông lão tới trấn.
Lúc ta hiểu ra, muốn tranh thì văn võ đều phải giỏi.
… Nếu biết hắn thích gian lận như thế, ta đã không chơi cờ ngũ hành với hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng vô hại nói: ” Muội, ta đi nhầm nước mà.”
Ta: “…”
được, kính già yêu trẻ.
Hổ Tử mồ hôi nhễ nhại chạy đến, hớp một ngụm trà to, tay bàn cờ, rồi lại chạy đi.
“À à à, đúng đúng, lẽ ra ta phải đi đó!”
Làm sao có thể gian lận đến vậy…
17
Ta vừa nhào bột, vừa nghe Diệm tiên sinh lải nhải.
Ông thật sự thèm ăn canh vằn thắn tươi.
“Tiên sinh à, chẳng phải nói quân tử tránh xa bếp núc sao?”
“Hứ, ta chẳng bận mấy thứ lễ nghi rườm rà đó.”
Ông vuốt râu, tiếp tục nhóm lửa, thêm củi.
Chẳng bao lâu , kiếm khách , chân vững chãi như thường,
Tay ôm một bó củi đã chẻ sẵn.
Đôi mắt phượng lãnh đạm nhìn sang, ta thấy thế liền cúi đầu.
Hắn lặng lẽ đặt củi xuống, Diệm tiên sinh xoay mắt, nhìn đỉnh đầu hắn, bỗng nói một câu: “Sinh có duyên, đi có cớ, nhân duyên đã định.”
Ta thầm nghĩ trong lòng: Không nên cưỡng cầu.
18
Lúc thấy phụ thân ta đi cạnh bà mối Lưu, tim ta giật thót.
Đặc biệt là khi trông thấy miệng bà ta ngoác đến tận mang tai…
Xong rồi.
Mấy hôm liền không nghe phụ thân nói gì, cho đến khi ta thấy ông đi cùng một phụ nhân khác, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Thì ra không phải kiếm mối cho ta, mà là cho chính ông.
Cũng phải , phụ thân ta sống góa bao năm rồi.
Ta lén đi dò hỏi, là một quả phụ, tính tình thẳng thắn, dễ gần.
Có một người con trai đã hai mươi tuổi nhưng sống ở nơi khác.
Tối đến, phụ thân ta đã tắt đèn, Hổ Tử ngủ bên chỗ Diệm tiên sinh.
Ta nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ, bèn khoác áo ra ngoài.
Ta đến quán rượu mua một bình rượu.
“ Muội!”
“Sao đêm rồi còn ra đây?”
Ta ngoan ngoãn đáp nhẹ: “Mua rượu cho phụ thân.”
Lờ mờ nghe thấy tiếng chân lưng, ta nghi hoặc quay lại, chẳng thấy ai.
Tay xách bình rượu, ta nhanh chân về.
Về tới sân, ta tiện tay lấy một bát, rồi ngồi bệt mái hiên.
“Hầy…”
Gió thu hiu hắt, giống y trạng ta.
Lẽ ra ta nên vui mới phải.
ghế ta ngồi, là phụ thân tự tay đóng, đo theo vóc dáng ta, vừa vặn dễ chịu.
Ta hít hít mũi.
Thực ra ta uống rượu rất khá, thể chất này mang theo từ kiếp trước.
Kiếp trước, gương mặt phụ mẫu ta đã nhòe dần trong ký ức.
Kiếp này, ta cũng chẳng biết người mẫu thân sinh ta – đời vì khó sinh – trông thế nào.
Rượu rất cay, cay đến nỗi nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Năm tuổi ta không nói , không phải vì không biết nói, mà là sợ mình nói quá trôi chảy sẽ dọa phụ thân.
Có lần một đứa trẻ chửi ta là câm, phụ thân đang xẻ thịt liền lao tới quát lớn.
Ta níu lấy bàn tay chai sạn của ông, lần đầu gọi “phụ thân”, khiến ông mắt đỏ hoe.
Lần đầu có kinh nguyệt, phụ thân ta khom lưng, cố đè thấp giọng mà đi hỏi các phụ nhân trong trấn cách làm băng vệ sinh.
Thêu thùa của ta thực sự tệ, chẳng bán được giá gì, mỗi lần đi chợ trấn khác, phụ thân ta vẫn cố mua cho ta những món xinh con gái hay dùng.
Phụ thân từng nói nữ nhi không có tài, thậm chí khi ta bảo hai lăm tuổi không muốn lấy chồng, muốn cưới rể về, ông cũng gật đầu cho phép.
Ta thật sự nên mừng thay phụ thân.
Nghĩ thông suốt rồi, ta ôm bình rượu định quay về phòng cất đi.
trăng, lờ mờ thấy có người ngồi trên mái nhà.
Ta đối mặt với hắn: “…”
Hắn không phát ra tiếng động, nhảy xuống, nhanh đến gần ta.
Ta mím môi, quay mặt đi, không biết hắn đã nhìn bao lâu.
Hắn như thường ngày, mặt lạnh lùng, là một tay cầm lấy bình rượu trong lòng ta, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn ta.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn mi mắt sưng tấy của ta hắn nhìn đến bỏng rát.
trăng lạnh lẽo chiếu rọi phía hắn, hắn nghiêng người sang một bên, nhàn nhạt nói: “Ngủ sớm đi.”