Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cả hội trường nhất thời im lặng.

Một lúc , Khánh Dư đế nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

“Vậy… ta có dày xin thêm chút ban thưởng nữa chăng?”

“Trẫm không phải đã ban thưởng rồi sao?” Chân mày hắn phủ sương, đôi mắt vốn chan chứa tình ý lúc này chỉ còn lại sự hờ hững lạnh lùng của bậc đế vương cao cao tại thượng.

Công chúa mắt ngấn lệ: “Không được sao?”

Thục phi đứng ra hòa giải: “Công chúa cứ .”

“Ta này đến hòa thân, vừa gặp hoàng thượng đã nhất kiến chung tình, nguyện được tiến cung, sớm chiều hầu hạ hoàng thượng.”

Thành Vương ngồi xem náo nhiệt, còn thêm dầu vào lửa: “Nhất kiến chung tình? kỹ chút xem .”

Công chúa đỏ bừng như tôm luộc: “Chính là… hoàng thượng tuấn mỹ quá , lại có sống mũi cao.

Nước ta có một tục truyền… người mũi cao…”

“Ai ya! Ngượng chết người ta rồi~”

Công chúa này quả là… quá thật thà.

Ta cầm chén rượu mà suýt cắn cả miệng, chỉ muốn tán thưởng: Quả nhiên học vấn vô biên!

Qua màn ấy rồi lại ca múa tiếp nối, yến hội trở lại cái vẻ vô vị và rập khuôn của nó.

Khánh Dư đế rất giỏi, từ đến giờ, hắn không liếc ta lấy một .

Ta cụng chén hết này tới khác, rốt cuộc chịu không nổi, rút lui , một mình lang thang tới bãi săn.

đại một tảng đá lớn dựa vào, nâng vò rượu, nhìn qua tán lá mà ngắm ánh trăng.

Trăng thật đẹp… rất hợp hẹn hò.

“Tiêu tướng quân dạo này có khỏe không?”

Ta sợ tới nỗi dựng hết cả lông tơ.

Tuyệt đối không nhận lầm, là của Thục phi!

Hơn nữa là điệu dịu dàng nũng nịu mà ta chưa từng nghe thấy từ nàng ta.

Kinh thành này còn ai là Tiêu tướng quân? Không phải Tiêu Đình Ngọc thì còn ai vào đây?

Gì vậy trời?! Đây là dưa gì thế?!

Ta như con chồn lạc đường, bay nhảy trong ruộng dưa scandal.

“Thục phi nương nương, xin tự trọng.”

nam trầm thấp như mùi gỗ đàn hương, vừa êm tai vừa lạnh lẽo, đúng chuẩn Tiêu Đình Ngọc rồi.

Chỉ nghe âm thanh mà Thục phi đã như muốn khóc: “Ta chẳng qua chỉ muốn quan tâm đến ngài, ta sẽ không làm phiền, chỉ muốn đứng xa nhìn thôi…”

“Thế giờ nương nương đang làm gì?”

Ta muốn đập đùi, đập rồi hối hận, phát ra âm thanh rồi!!!

Bị phát hiện là cái chắc.

Quả nhiên, hai người đến.

Ta nằm lên tảng đá, tay xoa bụng, miệng lầm bầm: “Uống… nữa… một chén nữa…”

Giả vờ say xỉn tỉnh.

Khó xử đến cực điểm.

Ta sắp không diễn nổi nữa rồi.

có cánh tay mạnh mẽ ôm lấy ta, nhấc bổng lên.

Hương long diên quen thuộc len vào mũi.

Ta hé mắt nhìn trộm, là Khánh Dư đế!

Hắn lạnh như băng, ánh nhìn bình tĩnh, đối diện với hai kẻ đang “tư tình vụng trộm” kia như người bị đội mũ xanh không phải là hắn: “Các ngươi tiếp tục đi. Trẫm đưa tên say này về .”

Khánh Dư đế, Thục phi, Tiêu Đình Ngọc đều ở đây.

Trong yến hội còn lại ai?

Thái phó lễ nghi Hồng Lô Tự ư?

Trời đông gió buốt, chỉ còn tiếng chân hắn giẫm trên lá khô “lạo xạo” và tiếng hô hấp vững vàng.

Hắn ôm rất vững, ta được bọc trong lòng, chẳng dính một ngọn gió.

Lâu rồi chưa gần hắn đến thế, qua bao lớp áo vẫn ta loạn nhịp, óc ngợi lung tung như có kiến bò trong lòng.

Chẳng còn tâm trí mà tại sao hắn vẫn bình thản như vậy nữa.

Về tới trướng, lò than sưởi ấm cả căn lều, nhiệt độ đủ người ta say men rượu mà đỏ tai hồng.

Hắn định đặt ta xuống giường, ta lại mơ mơ màng màng giơ tay quấn lấy, không chịu buông.

Kẻ say ăn đậu hũ mỹ nam thì đã sao ?

Hơi thở của hắn dồn dập hơn hẳn.

“Diểu Diểu.”

ngay bên tai, trầm thấp khàn khàn, ta run rẩy.

May mà hắn không thấy vẻ đỏ gay của ta lúc này.

“Diểu Diểu.”

Vòng tay siết chặt như mãng xà quấn lấy người, ta không nhúc nhích.

Đừng gọi nữa!

Nguy rồi, ta đập nhanh đến muốn ngất.

“Diểu Diểu…”

Ta hồi hộp chờ hành động tiếp theo của hắn.

Ai tiếng gọi ấy, Khánh Dư đế lại không làm gì cả.

Chỉ lặng lẽ đặt ta lên giường, cởi giày tháo vớ, đắp chăn cẩn thận rồi còn tỉ mỉ chỉnh mép chăn lại.

?

Cứu mạng.

Hắn… chẳng phải nam nhân gì cả.

Ta đành phải dốc hết tám trăm năm công lực giả vờ ngủ.

Thế lại luôn có những thứ đáng ghét đến khuấy nhiễu.

Từ đuôi mắt đến chóp mũi, lại lướt tới môi như lông vũ mang theo hơi ấm lướt khẽ qua, vừa như cưng chiều vừa cố ép mình dừng lại.

“Diểu Diểu.”

Ta cứ tưởng hắn lại gọi chơi như , ai này, hắn lại tiếp tục mở lời: “Trẫm không phải là món đồ chơi nàng gọi thì đến, đuổi thì đi.”

hắn rất khẽ, rất đều như đang trần thuật một sự thật, không kèm theo một tia xúc .

Nếu phải thì không hẳn là trách cứ.

Mà giống như… một nỗi oán giận cố kìm nén.

“Nàng vừa gặp Tiêu Đình Ngọc liền không cần trẫm nữa. Còn vô cớ nổi nóng với trẫm.

Diểu Diểu… nếu là chuyện khác, trẫm đều có cách giải quyết.

Chẳng ngại cúi , chẳng sợ tính toán.

… Tiêu Đình Ngọc thì không giống.”

Hắn khựng lại một lúc, mãi thốt ra được: “Nàng thích hắn.”

“Trẫm có tư cách gì… giành nàng về đây?”

“Diểu Diểu, nàng trẫm nghe thử xem, dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào đâu mà chỉ vì Tiêu Đình Ngọc quay về, trẫm đã thua đến thảm hại như vậy?”

“Dựa vào đâu mà nàng vừa gặp hắn đã quyết ý từ bỏ trẫm?”

“Thậm chí còn không chịu do dự lấy một chút.”

“Thẩm Ngọc Diểu, nàng đúng là… không có .”

Đêm nay hắn cũng uống không ít, có lẽ men rượu hắn trào dâng xúc, hoặc là cuối cũng được chỗ phát tiết, muốn trút ra tất cả.

“Khó khăn lắm trẫm lấy hết dũng khí đến nàng…”

“Vậy mà nàng vẫn cứ ôm chặt hắn không buông.”

“Vì sao trẫm luôn đến chậm một vậy hả?” Trong hắn hiếm khi lộ rõ sự mê mang, như con thú bị chủ vứt bỏ mà chẳng hiểu tại sao mình lại bị vứt bỏ.

“Rõ ràng trẫm là cục cưng của nàng cơ mà…”

Âm thanh rất nhỏ nơi cổ ta lại có chút ươn ướt.

Hắn… hắn đang khóc sao?

Trái ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

cứng đờ, gắng gượng đến kiềm chế run rẩy, chỉ sợ bị hắn phát hiện.

Thì ra hắn tưởng rằng hôm ấy ta vào cung là giận, giữa đường lại gặp Tiêu Đình Ngọc nên tình cũ chưa dứt.

Hắn tưởng, đêm lúc hắn ta trong cơn say, lại trông thấy ta trêu chọc Tiêu Đình Ngọc?

Ta muốn mở mắt giải thích.

Muốn ngay với hắn, tất cả đều là hiểu lầm.

Người ta thích là hắn.

Giọt lệ hắn rơi, phải nước mắt bình thường?

Rõ ràng là chất độc ta bỏng rát.

Hắn vốn nên là bậc đế vương đoạn tình tuyệt dục, ngạo nghễ trên cao, không vì cứ ai mà hạ thấp tôn nghiêm.

Thế lại bộc lộ sự thiếu giác an toàn đến thế.

ta lại không dám nhúc nhích.

Một sức mạnh như đang khóa chặt ta vào giường.

Tâm loạn như ma, hoảng loạn đến không biết làm sao ứng đối.

xúc bị quấn lấy, từng lớp từng lớp như tơ mỏng bao bọc lấy ta.

Ta không giống ta nữa.

Rõ ràng từ đến nay, ta luôn là kẻ dám yêu dám hận.

với một câu “thôi vậy” đầy mỏi mệt xen lẫn tự giễu, mùi hương quen thuộc rút đi sạch sẽ.

giác trống vắng như có vật gì trong lòng đổ sụp.

khi Khánh Dư đế rời đi, ta mãi lâu dám mở mắt.

Ngủ.

Ngủ cái ấy!

Ta muốn hét lên vì vui sướng!!!

9

“Ngọc Diểu, dậy mau!!”

Sáng hôm , ta bị Trần Hoan Hoan cuống cuồng kéo dậy khỏi giường.

Nàng ấy vừa sai người giúp ta thay y phục, vừa thao thao tuyệt cái gì , mà ta với đôi mắt thâm quầng vẫn ngẩn ngơ đắm chìm trong ký ức đêm qua, chẳng lọt tai lấy một chữ.

Một đêm trôi qua, óc ta nay đã vô sáng tỏ.

Thứ nhất, ta thích Khánh Dư đế.

Thứ hai, rất rõ ràng là Khánh Dư đế cũng thích ta.

Rất thích.

Cực kỳ thích.

Thích ta còn hơn cả ta thích hắn!

Vấn đề là ta còn chần chừ cái gì?

Hoa nở nên hái thì cứ hái.

Đời người đắc ý phải tận hưởng.

Chàng vô tình thì ta liền bỏ.

Quan tâm chi nhiều! Cứ vui đã!

Ta là thiên kim phủ Trấn Quốc công, nếu vào cung không vừa lòng, thì lắm… phủi tay rời đi!

đến đây mà ta giận bản thân muốn đập vào cột, một đạo lý đơn giản thế, vậy mà đến tận giờ ta thông!

Thế là ta bật dậy, ra khỏi lều, định thẳng đường đi Khánh Dư đế.

Vừa đi được hai đã bị người kéo lại.

“…?”

“Ngươi đi đâu ? Sân đánh mã cầu ở bên kia kìa!” Trần Hoan Hoan túm lấy tay ta, kéo ngược về phía khác: “Nhanh lên, đừng lề mề nữa! Mấy công chúa Mãn chờ nãy giờ rồi!”

À…

Hành trình phu quân xin tạm gác lại.

mắt, ta phải xuất chiến với danh nghĩa tuyển thủ quốc gia của đội mã cầu Đại Ngụy.

Hóa ra tối qua khi ta rời yến tiệc, hai vị công chúa nước Ô Tô dưới con mắt bao người lại buông lời khiêu khích.

Bảo rằng nữ tử Đại Ngụy chỉ biết mềm yếu dịu dàng, không lên nổi sân khấu!

Trần Hoan Hoan tất nhiên không nhịn được.

Đôi bên dây dưa qua lại, thế là quyết định định cao thấp bằng trận mã cầu hôm nay.

Mỗi bên bốn người: hai nam, hai nữ.

Đại Ngụy ta có ta với Hoan Hoan, Tiêu Đình Ngọc và Thành Vương, đều là đồng đội mã cầu từ thuở nhỏ, ăn ý khỏi bàn.

Trên sân, ta với Trần Hoan Hoan kèm chặt hai nàng công chúa đến không chạm nổi vào bóng, điểm số áp đảo hoàn toàn.

Thấy sắc bọn họ mỗi lúc một khó coi…

cái vị tự xưng “Yên Nhi công chúa” kia lại vươn tay đẩy ta một cái!

Ta không được.

Gan nàng ta lớn thật đấy!

Ta không đề phòng, thế là ngã ngựa!!

“Thẩm Ngọc Diểu!!”

Tiếng hô hốt hoảng vang lên.

Tiêu Đình Ngọc là người tiên thúc ngựa lao đến, nhảy xuống ngựa, sắc căng thẳng ôm lấy ta.

Không xa phía , Khánh Dư đế không biết từ lúc đã từ cao đài xông xuống.

… hắn dừng .

Tay hắn vươn ra giữa không trung rồi chậm rãi buông xuống.

Ánh mắt hắn cụp xuống, che giấu tâm tình nơi đáy mắt.

Khoác trên mình áo choàng lông đen, hắn đứng giữa đất trời đông giá, da trắng như ngọc, tuấn mỹ tựa thần linh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương