Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 4

06

xong phẫu thuật, Trình Như Cẩn ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi ngày.

Còn mẹ tôi – người vốn đang đi du lịch nước tốc quay về.

Thấy Trình Như Cẩn ngày nay đều ở nhà chơi lũ trẻ, bà nguôi giận đôi chút.

Trước tiên bà mang quà đến cho đứa cháu cưng, sau đó liếc mắt ra hiệu bảo tôi lên lầu.

Vừa vào thư phòng, ngón trỏ của mẹ đã mạnh mẽ chọc vào trán tôi, giận dữ mắng: “Sao mày lại vô dụng thế, đến một thằng đàn ông mà cũng không giữ nổi.”

nhà, lời mẹ là thánh chỉ, dâu như tôi chỉ có cúi đầu vâng vâng dạ dạ, để mặc bà mắng mỏ.

Bà ném một xấp tài liệu lên bàn, chửi ầm lên: “Cái thằng Trình Như Cẩn , tìm vợ không có đứa nào tôi hài lòng. tôi chọn con dâu chỉ cần ba điều: gia thế, nhan sắc, học vấn. Trước đây chọn , không có gia thế, hàng thì rối như canh hẹ, suýt nữa phá hỏng hôn lễ. Còn , con nhỏ kia còn chẳng bằng , nhìn xem, người mẫu gì mà không có gia thế, mũi thì toàn đồ dao kéo, học vấn thì học cái trường tào lao nào đó, đến trinh tiết cũng không giữ nổi, mười tuổi đã bày đặt lăng nhăng, loại đàn bà như thế mà cũng xứng đứng cạnh con tao à, mày lo mà xử lý cho tao.”

Giọng bà đầy giận dữ, lời thì chẳng chút nể nang.

Tôi chỉ biết cúi đầu im lặng.

Tôi đâu có ngu, mẹ không quản nổi con mình, thì đẩy trách nhiệm sang cho tôi, để tôi kẻ xấu, còn bà đóng vai người mẹ bao dung.

Thật ra, đến việc Trình Như Cẩn thành ra như bây , không tách rời khỏi cách giáo dục của mẹ anh ta.

Từ nhỏ đã bị một người mẹ mạnh mẽ thao túng.

Lớn lên, Trình Như Cẩn trở vừa nổi loạn vừa yếu đuối.

Anh ta mê những mạnh mẽ, bướng bỉnh, nhiều nắng. Tôi ngày xưa là như vậy, Phương cũng vậy.

Anh ta không yêu tôi nữa, chẳng qua nghĩ tôi đã bị mẹ mình huấn luyện thành con cừu ngoan ngoãn.

Nhưng sự thật là tôi không phải bị huấn luyện, mà là đã nhìn rõ hiện thực.

Bề thì Trình Như Cẩn là người nắm quyền nhà Trình.

Nhưng thực tế, lớn cổ các mối quan hệ của nhà Trình đều nằm mẹ anh ta.

Chỉ có lấy lòng bà, tôi có nhiều hơn. Con tôi cũng vậy.

Tôi luôn luôn tỉnh táo.

07

Sau khi mẹ rời đi, Trình Như Cẩn sốt ruột hỏi chuyện tôi.

“Mẹ anh em vậy?”

“Bà ấy ép em phải xử lý đám đàn bà bên của anh.”

Ánh mắt Trình Như Cẩn trở cảnh giác.

Tôi lườm anh ta một cái, : “Biết mẹ anh khó đối phó, mà còn cố tình chọc bà ấy. Anh đúng là buồn cười thật.”

Trình Như Cẩn từ nhỏ được mẹ nuông chiều, đương nhiên cũng có cá tính, chỉ là không dám đối đầu mẹ thôi.

Ngay anh ta chỉ vào tôi cảnh cáo: “Nếu em dám động đến , đừng trách anh không khách sáo.”

Có vẻ Trình Như Cẩn thật sự lo tôi mẹ anh sẽ ra , lái xe đêm đến tìm của anh ta.

Thực ra, tôi chẳng định .

Anh ta vừa rời khỏi, Vương liền từ bếp đi ra, đưa điện thoại cho tôi, : “Phu nhân, tôi quay xong rồi.”

Tôi hài lòng gật đầu.

Vương là cánh đắc lực của tôi ngôi nhà .

Trước kia, con bị bệnh, tôi thấy tội nghiệp cho tiền nghỉ phép để chăm con.

con đã khỏi bệnh xuất viện, cũng quay lại việc ở nhà Trình, trở thành tai mắt của tôi.

Thật ra, yêu cầu của tôi Trình Như Cẩn không cao – chỉ cần anh ta đừng dẫn về nhà, tôi có vờ như không thấy gì.

Tôi cắt đoạn video, trích đúng Trình Như Cẩn lời cảnh cáo, gửi thẳng cho mẹ .

Xem xong, bà gửi cho tôi một khoản “tiền vất vả”.

Lần không phải tiền , mà là cổ .

Điều trước đây tôi chưa từng dám mơ tới.

nhà Trình, bà là người phòng bị nhất.

Ngay con trai ruột cũng không được chia cổ , tất chỉ để đề phòng tôi.

thì khác rồi, có lẽ bà cũng đã nhận ra con trai mình chỉ là một kẻ vô dụng, gặp là lạc hướng.

Trước đây bà luôn nghĩ Trình Như Cẩn bị tôi mê hoặc phản nghịch, liều lĩnh đòi cưới tôi cho bằng được.

thấy, anh ta có liều tôi, cũng có liều , càng có bất kỳ ai khác sau .

So ra, tôi là người đã sinh cho nhà Trình ba đứa cháu trai, nhiều năm qua chưa từng gây chuyện, so ả yêu tinh lẳng lơ kia thì đúng là tốt hơn nhiều lần.

08

Ngày thực sự nhận được cổ , tôi xúc động đến mức phải gọi ngay cho Hứa Gia Lệ.

Khi gặp nhau ở quán cà phê, tôi vẫn còn chưa hết vui mừng, lao tới ôm chầm lấy ấy.

Bởi chỉ có ấy hiểu được số tiền đối tôi quan trọng đến mức nào.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nghèo hẻo lánh, cha tôi quanh năm đầu tắt tối đồng, kiếm sống chỉ đủ ăn.

Mẹ tôi là người có thân phận không rõ ràng, nghe là bị bán về, sinh tôi xong thì bỏ trốn.

Tôi không hận bà, ngược lại còn cảm thấy may mắn bà đã rời đi, cảm ơn bà đã cho tôi một cơ khỏe mạnh cùng gương ưa nhìn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương