Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi quay người cắm chạy trối chết, lưng rõ ràng trống không.
Cứ tưởng mình xuyên không nằm im ăn chờ, ai ngờ dính phải mấy ma quái linh dị?
Nhưng thế giới này đến tu tiên có, thêm chút yêu ma quỷ quái chắc là bình thường?
Tim đập loạn xạ, tôi chạy một mạch không bao xa.
Và … bị lạc.
06
Bóng trăng giờ đây rõ ràng.
Dưới ánh trăng có một bóng người cao ráo đứng .
thể đợi từ .
Hắn xoay người , khuôn mặt mờ mịt, giọng nói trong trẻo:
“Này! ngươi tới muộn vậy chứ! Ta đợi ngươi lắm rồi !”
Ngữ khí trách móc nhưng vui vẻ, thể chúng tôi quen từ .
“ ngươi không tới…” Hắn nhìn tôi không chớp, giọng nghẹn : “Ta thật sự… đợi ngươi rất rồi…”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
07
Tu Thảo cả bụi rạp thẳng lên mặt tôi.
nó cọ qua má rồi tới mí tôi.
Mát lạnh, hơi ươn ướt.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Tôi lạnh lùng lên tiếng, dọa nó giật mình.
“Ngươi tỉnh rồi à, ta ngươi khóc trong mơ, nên ngươi chút thôi.”
Nó đáp đầy đắc ý.
Rồi đầy mãn nguyện … ợ một ~
“Ngươi khát tới mức ta phải cho ngươi uống à?”
Tôi mỉa mai, mặc kệ nó tiếp tục hút .
Hình tôi vừa nằm mơ?
Ơ, ngủ quên nhỉ?
Không phải tôi đang cùng Tu Thảo lẻn vào chỗ Tu ? thì nhỉ?
Nghĩ tới đây, tôi túm lấy Tu Thảo, mặt một .
Rồi hỏi: “Tối qua xảy gì?”
Tu Thảo bĩu môi, nói: A, tối qua ngươi mệt quá nên ngủ gật thôi.
Thanh niên đúng là có sức, ngả là ngủ.
Tôi kéo nó: “Nói thật đi.”
Tu Thảo bắt do dự, hồi mới ấp úng nói: “Ta không rõ nữa, mở ở đây rồi.”
Tu Thảo đang nói dối, bình thường nó nói dối là hay múa may tay chân.
Tức là sẽ rung rung, hai sợi râu sẽ vô thức quấn lấy ngón tay tôi.
nay tôi chủ động túm nó, nó không hề nhúc nhích.
Chưa nói tới việc — tôi thở dài.
Râu nó từ lúc nói xoắn chặt lấy nhau.
nhìn kiểu gì chột dạ.
Thôi, coi nó có lòng giấu giếm vì tôi đi vậy.
08
Gần đây Tu thường xuyên tới ruộng dược kiểm tra.
Lý do đưa là để đánh giá tiến độ công việc của tôi.
Sự lui tới thường xuyên của hắn khiến Tu Thảo cực kỳ bất mãn.
“Ngàn trước là kiểu này, ngàn vẫn là kiểu này, tsk.”
Tôi đứng bên cạnh nhìn nó tức tới phát run chẳng làm gì Tu .
Tới mức tôi muốn đẩy thuyền hai người rồi đấy.
Lần Tu Thảo chính thức gặp Tu là vào một buổi trưa… khá khó xử.
trời nắng đẹp, tôi bèn nói muốn đi tắm suối nóng.
Tu Thảo hào hứng nói cho tôi , núi ngoài ruộng dược có một suối nóng.
Mạch ngàn không cạn, tắm vào hiệu quả thần kỳ.
Tôi tin luôn.
Quả thật suối nóng tắm rất thích, sương mù mịt.
Tu Thảo mọi khi nằm trên tôi, tận hưởng hơi ẩm ướt.
Thở đầy sung sướng.
Aaaa~~
Dễ chịu ghê~~
Nghĩ đến việc Tu Thảo không có tay, tôi hỏi nó có cần tôi gì không.
“ gì? thế nào?”
“Ta ngươi bụi trên nha?” Tôi đáp.
“Ta là thần thảo khai linh trí ngàn , làm gì có bụi——”
Tu Thảo đột ngột dừng , rồi nói tiếp:
“À, , chứ, dù mấy nghìn rồi chưa ai cho ta.”
“Ý ta là, Ưh, ta không tùy tiện để ai đâu đấy.” Giọng nó bỗng trở nên e thẹn:
“Ấy, ngại quá đi mất.” Vừa nói vừa rút râu khỏi tôi, nhảy luôn lên tay tôi.
Tu Thảo từ chỉ là một cọng cỏ nói, hoàn toàn không có mũi miệng gì cả.
Tôi không biểu cảm của nó là gì, chỉ lúc rơi xuống nó lảo đảo một chút.
bất động thật , rồi bị bật công tắc, bắt vặn vẹo e thẹn.
Thân, rễ, đều toát khí chất ngại ngùng nhưng vẫn muốn nhìn.
“Tu Thảo,” tôi gọi nó, “ngươi chắc là không có chứ?”
Chưa đợi Tu Thảo trả lời.
“Giờ mới xác nhận, không là hơi muộn rồi à?”
Giọng của Tu lạnh băng vang lên lưng.
“Á.” Tôi há miệng, não hoàn toàn trống rỗng.
ĐỌC TIẾP :