Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Hai người kia mặt mũi đầy không cam tâm, bị người trong phủ lôi xốc ra ngoài.
Giang Như hoàn toàn mất hết hình tượng, như mụ điên gào lên chửi rủa ta sẽ gặp báo ứng,
Chửi ta và mẫu thân đều là hồ ly tinh hại người.
giật đứt giọng mà hét:“Như Tuyết, là ta bị tiện nhân kia mê hoặc, thật ra người ta nhất… luôn là nàng!”
“Ta hối hận rồi! Nhìn ta đi!”
“Như Tuyết, là ta sai rồi!”
Ta ngồi xem như đang thưởng thức vở hí kịch hay, không sót một màn nào.
Cho đến khi một giọng nói vang bên tai:
“Như Tuyết, nàng vẫn còn lưu luyến hắn?”
Tim ta khẽ run lên.
“Sao có thể!”
Ánh mắt Dung Kỳ âm u như đáy vực, gắt gao khóa chặt lấy ta.
“Vậy tại sao ánh mắt nàng chỉ nhìn hắn, mà không nhìn ta?”
“Hửm?”
Cổ họng ta theo phản xạ nuốt khan một .
“Nếu nàng không buồn … vậy chúng ta làm chút việc khác đi.”
nghĩ đến cảnh đêm qua bị lật qua lật lại mà giày vò…
Ta tức lắc đầu như trống bỏi, còn vội vàng ngáp một thật dài:
“Không không không, thiếp rất buồn , cực kỳ buồn luôn.”
Nói liền vội vàng chuồn trong phòng như chạy trốn.
khi nhắm mắt lại, ta bỗng nhớ đến lời Giang Như nói.
Đổi kiệu hoa không phải do nàng ta sai người làm?
Vậy là ai?
Chắc là rồi.
… Thôi, rồi hỏi lại sư huynh sau vậy.
19
Lần ta một giấc thật sâu, say sưa đến mức chẳng mộng mị .
Tỉnh dậy đã thấy trời tối đen.
Bên cạnh gối đặt một cuốn thoại — 《Bá đạo Đại Lý Tự khanh ta say đắm》.
Tuyệt thật.
Quả đúng là buồn được người đưa gối.
Cuốn mới đọc , đúng lúc cần tiếp theo.
“Sư huynh oai phong!”
“Ừm, tạ phu nhân đã công nhận vì phu.”
Một luồng buốt chạy dọc sống lưng ta.
Quay đầu nhìn lại phía sau.
Dung Kỳ đang đứng , vẻ mặt như cười như không nhìn ta.
A!
Mất mặt chết đi được!
Ta tức chui đầu chăn, chỉ hận không thể đào hố trốn xuống.
Dung Kỳ bật cười khe khẽ.
“Đói rồi phải không?”
“Ta đã sai người đến Thiên Hương lâu học cách làm lẩu đồng cay tê của bọn họ rồi, muốn thử không?”
20
Ăn uống no nê , Dung Kỳ hỏi ta có muốn đi tắm không.
Ta khẽ hít mũi — người toàn mùi lẩu, đậm đặc cay nồng.
Đành gật đầu đồng ý.
Chỉ là… sau khi tắm bước ra, tên Dung Kỳ kia lại mặt dày kéo ta lên giường lần nữa!
Ta khổ không kể xiết.
Ta thật sự không hiểu.
Rõ ràng là một người mang gương mặt lùng cấm dục, vậy mà lên giường rồi lại như biến thành một người khác hoàn toàn.
Không mệt là .
Mà còn… nói nhiều ban ngày.
Hắn ghé sát tai ta, hơi thở khẽ phả như gió thổi qua tai:
“Tư thế , nàng có thích không?”
“Hửm?”
“Hay là… chúng ta thử mấy kiểu trong thoại xem?”
!
Hắn vậy mà lại lén đọc thoại của ta!
Đây… còn là người Dung đại nhân mặt sắt từng khiến phạm nhân kinh hồn bạt vía sao?
Ta hoảng loạn đưa tay che miệng hắn lại.
Ta chỉ cầu xin hắn đừng nói nữa.
Cảm giác thân như sắp bị nấu chín đến nhừ rồi.
Chỉ là… ta hình như đã quên mất một rất quan trọng định hỏi hắn…
21
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến ngày hồi môn.
Dung Kỳ bị phụ thân gọi thư phòng, hai người không bàn mà trò rất lâu.
Còn mẫu thân kéo ta ngồi xuống nhuyễn tháp.
Bà quan sát ta từ trên xuống dưới, trái phải sau.
“Ta nói rồi mà, sao Dung Kỳ tên lại có mắt nhìn tệ đến vậy chứ.”
“ ra ngay dưới mí mắt ta, hắn lại chơi trò ‘lấy tráo thay thật’ như thế.”
“Con có không? Vì con, hắn đã chủ động cầu kiến Thánh thượng. Thân phận của hắn…”
“Không ngờ được nha, con gái ta có sức quyến rũ đến mức .”
Mặt ta… bắt đầu nóng lên rồi.
“Mẫu thân, con cũng có ưu điểm mà, đúng không?”
“Phu quân con rốt cuộc có thân phận vậy?”
Mẫu thân lắc đầu.
“Thôi, sau con sẽ .”
lúc ta đi, mẫu thân dặn dò một câu:
“Tiểu Tuyết, con nhất định phải nhớ, thân… luôn phải người khác.”
là lẽ tự nhiên.
Hắn ta, ta sẽ hắn.
Hắn nếu không ta nữa… vậy thôi, có mà tiếc?
22
Từ mẫu thân, ta được những xảy ra sau .
và Giang Như , cặp đôi từng được cho là trai tài gái sắc, giờ đã thành oan gia đối đầu.
Hôm bị đuổi khỏi phủ họ Dung , hai người tức tách đường ai nấy đi.
Ai ngờ, ngay hôm sau, lại mặt dày đến nhà ta cầu thân với phụ thân,
Muốn… nạp Giang Như làm thiếp!
Phụ thân đã sớm bị những Giang Như làm tổn thương đến tận tâm can, nên cũng không phản đối.
Tối hôm , nàng ta bị đưa đi bằng một chiếc kiệu nhỏ, không nghi lễ, không danh phận.
Vài ngày sau, hai kẻ sẽ phải thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường đến Giang Nam nhận án.
Nghe mẫu thân kể lại, Giang Như không cam tâm đi, nhưng lại nhất quyết kéo nàng ta theo.
Phủ Trạng nguyên vốn từng oai phong một thời, nay suốt ngày gà bay chó sủa, loạn như vỡ chợ.
Còn mấy tên bạn bè hùa theo bày trò năm xưa, giờ cũng chẳng khá khẩm .
Mỗi nhà đều bị người dâng tấu vạch tội tham ô, lạm quyền.
Giờ đám còn đang bị nhốt trong ngục Đại Lý Tự, chờ định tội.
23 – Góc nhìn của Dung Kỳ
“Điện hạ, ba người Lý Dịch, Cố Thành, Từ Xướng đã được giam riêng theo lệnh ngài. Có cần vấn ngay không ạ?”
“Không cần. Tội chứng của bọn chúng, ta đã thu thập đủ rồi.”
“Lôi lưỡi chúng ra, bắt ký tên điểm chỉ.”
“Còn Lưu Xướng… móc mắt, chặt tay.”
“Còn nữa, phái người đến Giang Nam theo dõi và Giang, chờ thời cơ thích hợp … chặt xác cho chó ăn.”
“Tuân lệnh, Điện hạ.”
24 – Sau khi thành hôn
Dung Kỳ đúng là giấu kỹ thật.
Ta và hắn thành thân đã ba năm, con cũng sinh được một đứa rồi.
Ấy vậy mà đến khi Thánh thượng băng hà, ta mới một sự thật động trời.
Phu quân ta… lại là con trai của tiên hậu!
Tiên hậu họ Dung.
Chỉ vì khi còn nhỏ bị phi tần hãm hại suýt chết, nên tiên lo sợ cho an nguy của hắn, đã âm thầm giao hắn cho phụ thân ta nuôi dạy.
Đến lúc tiên băng hà, những tử còn lại đều bị điều đi nơi khác.
Dung Kỳ không còn lựa chọn — đành phải đăng cơ làm vua.
Ta hoảng thật sự.
Ta vốn chỉ muốn đời ăn ăn uống uống, làm cá mặn nằm ngửa chờ ngày già đi.
Chứ nào có ai nói cho ta … ta phải làm mẫu nghi thiên hạ đâu?!
nữa, cứ nghĩ đến sau còn phải tỏ vẻ rộng lượng, chủ động chọn tiểu thiếp mắt cho Dung Kỳ, đầu ta liền đau như búa bổ.
Việc … đâu phải người thường có thể làm nổi?
Vì thế ta lặng lẽ viết một phong hưu thư, rồi lén khỏi phủ.
Kết quả là — ta khỏi không lâu, toàn kinh thành đã bị giới nghiêm.
Ta định đi bằng đường thủy, len lỏi theo đáy hào thành mà bơi ra ngoài.
Bò lết vất vả nửa canh giờ, cuối cùng cũng chui được ra ngoài thành.
Ngay khi ta trèo lên bờ, có một bàn tay chìa ra kéo ta dậy.
Ta thở hổn hển:“Tạ ơn.”
Chỉ là… bóng lưng kia trông… quen mắt đến lạ.
Một giọng nói như băng vang lên sau lưng ta, khiến người tức cứng đờ:
“Giang. Như. Tuyết.”
Ta ngẩng đầu nhìn lên.
Và chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Dung Kỳ.
“Nàng định ta?”
“ chồng con?”
Câu nào hắn hỏi , ta cũng chẳng dám trả lời.
Bởi vì… trả lời câu nào cũng chết chắc.
Gái khôn không chịu thiệt mắt.
Ta chùn bước ngay tức.
“Không có mà, chỉ là lâu quá không vận động, ra ngoài… bơi cho giãn gân cốt tí thôi ha.”
Giây tiếp theo — ta bị hắn vác thẳng lên vai.
“Muốn rèn luyện thân thể đúng không? Ta giúp nàng.”
Ta khóc luôn tại chỗ.
…
Sau khi cung, Dung Kỳ đưa ngọc tỷ đặt tay ta.
“Nàng làm đế đi.”
“Chỉ cần nàng… đừng khỏi ta.”
-HẾT-