Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 10

Tống Du sợ hãi nép vào lòng Phó Lâm Sinh, Cố Thời gây náo loạn lớn tại bữa tiệc, thậm chí động động chân với người khác.

Phó Lâm Sinh sai người đuổi ngoài.

giây phút bị đuổi ngoài, vẫn la lớn Tống Sở Du.

này của cô chỉ khác một chữ.

Tiệc đính hôn kết thúc đã là buổi tối, Phó Lâm Sinh có vài người bạn cần đưa tiễn, anh bảo cô ở lại sảnh trước.

Khi Tống Du đang ngồi chán ngắt không có gì làm, một bóng người đứng chắn trước cô.

Cô ngước , lại một lần thấy người đàn ông Cố Thời đó.

giơ , vẻ đầy hoảng sợ và lo lắng:

đừng sợ, anh sẽ không làm gì đâu.”

“Anh chỉ muốn nói biết, anh là Cố Thời.”

Người đàn ông lấy vài tấm ảnh chụp chung, một cuốn và một chiếc điện thoại, rồi nhét vào lòng cô.

mấy tấm ảnh chụp chung nhăn nhúm đó, trên đó rõ ràng là cô và người đàn ông Cố Thời đang đứng trước .

“Đây là và anh sao?”

Chẳng lẽ cô và người đàn ông trước là vợ chồng?

tại sao khi cô thấy anh lại không có bất kỳ cảm giác gì?

Tống Du lật mở cuốn đã ngả vàng, bên ghi lại chuyện tình yêu của cô và Cố Thời mười năm trước.

Từng câu từng chữ đều là tình yêu tràn đầy của dành Cố Thời, cùng với quan tâm chu đáo của dành cô.

Cảm giác ngọt ngào giữa đôi tình nhân trẻ dường như nhảy vọt trang giấy.

“Ghi trên điện thoại này, cũng đều là điều thường của anh và .”

Cô bán tín bán nghi mở điện thoại, lật xem từng ghi , quả đều liên quan Cố Thời.

Lồng n.g.ự.c bỗng truyền một cơn đau nhói, cô run , bấm mở hộp thư nháp của ghi .

Ghi bị xóa đó ghi lại của mười người phụ nữ, và cả sở thích của mười người phụ nữ đó .

Cô sững sờ, chỉ vào ghi này hỏi :

“Đây là…”

Cố Thời có chút chột dạ, lại nhấn xóa lần .

“Cố Thời, anh nói và anh ở bên nhau mười mấy năm rồi, tại sao ức của chúng lại chỉ có từ mười năm trước?”

“Mấy năm nay, chúng không ở bên nhau sao?”

Cố Thời ấp úng, không trả lời .

Cô thở dài, tiện lật cuối trang giấy trắng cuốn , lúc này mới phát hiện mười năm trống rỗng này là bức tuyệt mệnh thư cô tự viết.

đó ghi lại tổn thương cô phải chịu đựng từ Cố Thời suốt mười năm qua.

mười năm này, chuyện Cố Thời làm với cô quá tồi tệ.

Tống Du dòng chữ viết chi chít, nước không ngừng rơi xuống.

[ – .]

Dường như chuyện đó lại một lần tái diễn trước .

“Cố Thời, điều này cũng là sao?”

Cô run rẩy giơ cuốn , sắc Cố Thời lập tức tái mét.

muốn giải thích, lại không tài nào mở miệng .

“Có lẽ từng yêu anh, nếu không thì mười năm qua sẽ không cam tâm tình nguyện chịu đựng mọi uất ức để ở bên anh.”

“Cố Thời, tạm biệt.”

Tống Du lau khô nước đứng dậy, lại bị Cố Thời kéo mạnh vào lòng.

“A Du, đừng rời xa anh không?”

“Mười năm qua, anh biết lỗi rồi.”

Cố Thời bất chấp phản kháng của cô, cả người đè cô.

Tống Du la hét giãy giụa, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, lúc tuyệt vọng, một bóng người xuất hiện.

Phó Lâm Sinh giật phắt Cố Thời dậy, nắm đ.ấ.m như mưa trút giáng xuống người .

khi nhân viên bảo an kéo .

Phó Lâm Sinh đỏ ngầu, hung tợn cảnh cáo Cố Thời:

“Cố Thời, mày cứ chờ đó mà xem cả nhà Cố sẽ phải chôn cùng mày!”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tống Du ôm chặt lấy Phó Lâm Sinh, muốn an ủi anh.

Phó Lâm Sinh ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng an ủi.

Sau bữa tiệc đính hôn, cô không gặp lại Cố Thời , chỉ nghe nói nhà Cố biến mất chỉ sau một đêm.

Cố Thời thì như chưa từng tồn tại, không thể tra bất cứ thông tin gì về .

Mọi người đều đồn ầm rằng người thừa kế nhà Phó đã nổi trận lôi đình vì giai nhân, không ai biết người phụ nữ đó rốt cuộc là ai.

chỉ nói rằng rất giống với người vợ trước của Cố Thời.

Từ đó về sau, trên đời này không Tống Sở Du , chỉ Tống Du.

Tống Du này là một Tống Du không có ức đau khổ kia, sẽ không phải đau lòng.

Là Tống Du Phó Lâm Sinh cưng chiều hết mực.

Vài năm sau, cô và Phó Lâm Sinh có con riêng. lễ đầy tháng của con, cô nhận một chiếc váy nhỏ màu hồng.

Người gửi ghi là “Mười năm”.

chiếc váy hồng, vành cô hơi nóng .

“Mau lại đây chụp ảnh gia đình nào!”

Phó Lâm Sinh vẫy về phía Tống Du, cô bèn ném chiếc váy hồng và tấm thiệp vào thùng rác.

Cuộc đời mới không nên cứ mãi vướng bận với quá khứ.

Người dũng cảm phải luôn tiến về phía trước, không phép ngoảnh đầu lại.

[Hết]

Tùy chỉnh
Danh sách chương