Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 6

Ngoài hành lang, tiếng của bệnh nhân khác vang lên: “Hộ lý làm ăn kiểu gì, để yên cho người ta ngủ không, ầm ĩ nữa lấy vớ nhét vào mồm cô ta đi!”

La Giai tuyệt vọng cầu xin tôi, nước mắt nước dãi giàn giụa.

“Chiêu Chiêu, xin cậu tha cho tớ. Chiêu Chiêu, cậu thi lại một năm nữa là được mà, cậu thi lại một năm đi.”

“Chiêu Chiêu, tớ xin cậu, chuyện của dì cũng không thể trách mình tớ, dì vốn dĩ chẳng sống lâu được, dì bệnh nặng mà Chiêu Chiêu, không thể chỉ đổ lên đầu tớ được, hơn nữa tớ cũng chỉ tráo vài ruột bút, ai ngờ trùng hợp cậu lại đúng lúc dùng nó chứ.”

“Chiêu Chiêu, xin cậu tha cho tớ, tớ sẽ nói ba tớ tiếp tục tài trợ cho cậu, tớ sẽ trả Thiệu Minh Húc lại cho cậu, tớ làm trâu làm ngựa cho cậu, Chiêu Chiêu, xin hãy tha cho tớ.”

Ròng rã hơn trăm ngày, cuối cùng tôi lấy được chứng cứ phạm tội của La Giai.

Tôi gọi y tá, cô ta lại bị tiêm thêm một mũi an thần.

Trước lúc cô ta thiếp đi, tôi bảo cô ta cứ yên tâm ngủ.

“Người bạn tốt Lộ Chiêu của cậu sẽ luôn ở bên cậu. Lộ Chiêu, không chỗ nào không có mặt!”

La Giai phát điên thật rồi.

Ba cô ta cuối cùng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, đích thân vào viện chăm con.

Bệnh tật rồi sẽ có ngày khỏi, tôi trông chờ ngày đó.

Bởi vì lúc cô ta khỏi cũng là lúc cô ta vào tù.

12

Tôi nghỉ việc ở bệnh viện, mời Đằng Hạo tô mì, trên người tôi còn dư lại chưa đến 100 tệ.

Đằng Hạo hỏi tôi nếu ngày đó anh ta không giúp tôi làm trong bệnh viện, tôi tính thế nào.

Tôi bảo đã sớm nghĩ xong rồi, mặc đồ rách rưới đến gầm cầu giả điên một phen, thế nào cũng được đưa miễn phí vào trại tâm thần chỉ định.

Giả điên vài lần, thế nào tôi cũng gặp được La Giai.

Anh ta cười bảo tôi bị khùng.

Một chiếc chìa khóa bị ném đến trước mặt, Đằng Hạo nói phải đi xa một thời gian, nhờ tôi trông nhà giúp.

Có lẽ hơi nóng từ bát mì bốc lên khiến tôi rơi mấy giọt nước mắt.

Tôi khuấy vài cái rồi húp sạch.

Tôi nói tuy tôi chưa học đại học nhưng khả năng học vẫn ổn, người cũng biết liều, nếu cần thì tôi sẵn sàng giúp.

Không ngờ Đằng Hạo lại rút ra một chứng chỉ luật sư.

Người sở hữu: Đằng Hạo.

Chút ủ ê trong tôi tan biến tức khắc.

“Thời buổi này, làm giang hồ cũng cạnh tranh gay gắt lắm.” Anh ta vừa dứt lời vừa nhảy lên xe máy, nhướng mày cười với tôi.

Anh ta bảo, muốn đi theo anh ta cũng không dễ, nhất định phải tốt nghiệp đại học danh tiếng, không được có thói hư tật xấu.

Mãi sau này tôi mới biết chứng chỉ đó đã bị thu hồi nhưng lúc ấy tôi thật sự bị anh ta lừa một cách ngoạn mục.

Hình tượng một “luật sư” giang hồ không theo lẽ thường, ung dung phóng túng đã bám rễ sâu trong đầu tôi.

Ôm theo chút hy vọng mơ hồ, tôi gạt bỏ tất cả tạp niệm, dốc sức vùi đầu học.

Ngoài một việc làm duy trì cuộc sống, tôi gần như cắt đứt liên lạc với thế giới.

Chỉ thỉnh thoảng, Đằng Hạo có đồ ăn “sắp ôi” thì bảo tôi ăn giúp, hoặc bảo tôi xử lý “quần áo cũ” do người yêu cũ để lại.

Tôi bảo anh ta không cần vòng vo, muốn giúp thì cứ thẳng thắn mà giúp.

Đại trượng phu tôi đây co được giãn được, lúc hoạn nạn nhận chút bố thí cũng ghi vào lòng, rồi sẽ có ngày trả gấp đôi.

Anh ta vung tay vỗ mạnh gáy tôi, bảo đừng bày cái vẻ sĩ diện ấy ra.

Mùa hè năm sau, tôi đón cơ hội thay đổi vận mệnh một lần nữa.

Người sẽ tráo ruột bút cho tôi lần này e còn chưa khỏi bệnh.

Tôi đổi nguyện vọng, nghiên cứu học thuật thì tẻ nhạt lắm, làm một luật sư “có máu có thịt” sướng hơn.

Ngày tôi bước vào cổng đại học Chính trị và Pháp luật, Đằng Hạo đang bận tranh tụng cho tôi.

Đúng thế, La Giai khỏi bệnh rồi.

Đến lúc đưa cô ta vào tù rồi.

13

Nhiều năm sau, Lộ Kiến Thành ra tù.

Khi đó tôi đang đích thân tháo cánh cửa cũ nát của văn phòng trong một con hẻm nhỏ ra.

Lúc đó tôi đã thi đậu chứng chỉ luật sư, thuê một căn nhà tồi tàn cùng Đằng Hạo.

Lúc Lộ Kiến Thành tìm đến có hơi kinh ngạc.

Ông rất tiều tụy nhưng rõ ràng vẫn khá hơn tình cảnh của tôi và mẹ năm xưa.

Tôi quăng tấm cửa hỏng dưới chân ông.

“Nơi rách nát này không chứa nổi tượng Phật lớn như ông, một người nghĩa khí như ông lẽ ra phải lên Lương Sơn chiếm một chỗ mới đúng.”

Lộ Kiến Thành rơi nước mắt, Đằng Hạo đứng ngậm thuốc bên cạnh, xem kịch vui.

Cuối cùng anh ta nhắc khéo một câu:

“Luật sư Lộ nhà chúng tôi mê tiền lắm, nếu ông có ủy thác gì, dù là kẻ thù, cô ấy cũng mời ông vào.”

Lộ Kiến Thành run run móc từ trong túi ra một xấp tài liệu.

“Có, có chứ, có ủy thác, chỉ không biết án cũ hơn mười năm về trước còn làm được không.”

Mãi đến khi họa lớn ập xuống, ông mới bừng tỉnh hối hận, muốn kiện lại người bạn “vong ân phụ nghĩa” năm xưa.

Án cũ cả chục năm rất khó lật lại, nhưng với Đằng Hạo thì mọi chuyện không là vấn đề.

Về sau, khi tôi cùng Đằng Hạo lái xe bạt mạng khắp nơi, dấn thân vào ranh giới hiểm nguy, Lộ Kiến Thành hối hận không thôi.

Ông nói khi ấy ông chỉ muốn tìm tôi, nhờ Đằng Hạo nhắn lại, ai ngờ lại đẩy tôi vào lửa.

Ông nói xuất thân Đằng Hạo phức tạp, tốt nhất đừng qua lại quá sâu.

Nghe xong, tôi lập tức tìm Đằng Hạo hỏi cho ra lẽ.

“Lộ Kiến Thành bảo anh vốn không được nhờ vả chăm tôi.”

“Anh tự ý can thiệp có phải là thích tôi rồi không?”

“Thích thì nói, đừng có làm bộ hèn nhát.”

Đằng Hạo phun khói thuốc đầy mặt tôi, bảo tôi đừng tự dát vàng lên người.

Sau đó nữa, Thiệu Minh Húc lái xe sang trọng chặn tôi trên đường tan làm, liên tục nhắc chuyện ngày xưa cậu ta từng đánh nhau vì tôi.

Đằng Hạo dựng xe máy ở bên, trắng trợn săm soi cái xe đắt tiền, một tay đặt lên vai tôi:

“Hạng người như tên đó mà đi chiếc này à? Xem ra vụ sau của chúng ta có manh mối ngon rồi!”

Thiệu Minh Húc vội vàng bỏ đi.

Đằng Hạo quay sang nhìn tôi, lần đầu lộ vẻ nghiêm túc.

Anh ta nói: “Lộ Chiêu, chờ anh một năm, xong việc anh rửa tay gác kiếm, cưới em về nhà!”

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Tùy chỉnh
Danh sách chương