Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi sượt qua nhau, nửa đoạn dây buộc tóc bỗng rơi vào tay ta.
“Sau này chỉ cần đem vật này đến gặp ta.”
Ta chạm vào lụa thêu hoa văn mây trên mảnh dây, không biết vì sao mà tim như bị dìm xuống nước, rồi lại nổi lên.
Nặng trĩu mà hân hoan.
Với nửa đoạn dây buộc tóc và vết thương đã rách toạc, ta lảo đảo bước về phòng.
May mắn còn sót một nửa mạng.
Dù vậy, khi đi ngang giếng nước, ta vẫn không quên ném xuống đó một đoạn xích sắt.
Đó là chiếc xiềng khóa cổ tay thiếu niên vừa được ta cạy mở.
“Đừng sợ, ta có thể cạy được ổ khóa này.”
Mũi kim gài vào ổ khóa khẽ động, sát khí trên gương mặt thiếu niên dần tan biến.
“Ta là Tiêu Vân Sinh.”
“Ta là Liễu Vân.”
Bốn mắt giao nhau, ta liền nhét tờ giấy trắng in sẵn quan ấn vào lòng hắn.
“Ngươi cứ mang thứ này rời khỏi, rồi tìm cách mà sống.”
“Nếu có ngày sau, hãy giúp ta làm một việc…”
Hơi thở ta ấm áp phả lên má hắn, thiếu niên cau mày.
“Ngươi làm sao dám chắc chắn phụ thân ngươi nhất định sẽ bị ngươi đuổi đi?”
“Dù gì ngươi cũng là nữ nhi nhà họ Liễu, thấy ngươi bị thương, ông ta đâu thể thờ ơ.”
Ta khẽ vuốt vết chai mỏng trên tay, cười nhẹ.
“Vì chuyện tương tự ông ta đã làm từ rất lâu rồi.”
7
Lời Tiểu Điệp nói năm xưa không hẳn đúng hết.
Cho dù trúng độc thì trong lúc mê man, ta vẫn nghe rất rõ.
Liễu Huệ khóc ròng ròng ngăn đại phu đến chữa cho ta.
“Vân nhi chỉ ho ra máu rồi ngất, đại phu hãy cứu A Nhung trước đi!”
“A Nhung là điềm lành, Vân nhi tính là cái gì!”
“Nhi nữ hèn kém do thị thiếp sinh ra sao sánh bằng A Nhung của ta!”
Nói dứt lời, tỷ ấy ôm chặt lấy A Nhung, căm phẫn giẫm lên tay ta.
Còn phụ thân chỉ khẽ nhắc nhở: “Chú ý thể thống” khi thấy Liễu Huệ giật tay áo đại phu, sau đó tùy ý để nàng ta muốn làm gì thì làm.
Ngày ấy, đại phu khám cho con mèo đã chết từ lâu trước tiên, rồi sau một nén hương mới tới cứu ta đang thoi thóp.
Khi rắc thuốc bột lên vết thương, nỗi đau thấu xương như xé lòng.
Ta bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, nhìn trân trân mảnh dây buộc tóc đang được đặt trên bàn trang điểm.
Hy vọng Tiêu Vân Sinh đi đường bình an.
Hy vọng hắn đạt được tâm nguyện.
Tin về Tiêu Vân Sinh đến nhanh hơn ta nghĩ.
Hắn dẫn tàn quân ở bốn châu biên giới, chẳng mấy chốc đã dẹp đường phản công về kinh.
Vết thương ta còn chưa lành hẳn thì toàn gia nhà họ Liễu đã bị trị tội.
“Nghe đâu, khi rời thành hắn còn mang theo thư tay của Liễu đại nhân, trên đó in rõ mộc quan ấn.”
Viên đại nhân mặt trắng đến từ kinh thành nói với vẻ sâu xa.
“Liễu đại nhân khéo an bài như thế, một chức quan lục phẩm đúng là thiệt thòi cho ngài quá.”
Ta nhìn cằm ông ta chẳng có lấy một vệt râu, trong lòng nổi lên dự cảm kỳ lạ.
Chẳng lẽ…
Nhưng còn chưa kịp xâu chuỗi ý nghĩ, phụ thân đã quỳ sụp, dập đầu lia lịa trước vị đại nhân ấy.
“Đại nhân, chuyện này không liên quan phủ họ Liễu!”
“Là đứa bé mồ côi chúng ta nuôi trong phủ cấu kết với phản tặc.”
“Năm xưa thấy nó đáng thương nên cho nó bát cơm, đâu hay hôm nay lại thành mối đại họa!”
Dứt lời, phụ thân còn chưa hả giận mà liên tục đạp vào chỗ thương của ta.
“Tiện nhân! Hồi bị nghịch tặc bắt, ngươi đáng lẽ nên tự vẫn để tỏ lòng trung thành!”
Vết thương tóe máu, ta lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn phụ thân.
“Phụ thân, dẫu ta không ra gì, cũng là cốt nhục người sinh ra.”
“Thật sự người muốn vứt bỏ ta?”
Đại phu nhân vội xông đến thô bạo lôi tuột ta ra, móng tay sắc lẻm ấn mạnh vào vết thương.
“Con ranh này nào phải là thân sinh, ngươi chỉ là đứa mồ côi nhặt từ ngoài về.”
“Xem cái dáng lẳng lơ quyến rũ này của ngươi đâu phải nữ tử Liễu gia ta!”
Nước miếng phun sang bên má, giữa cơn đau dữ dội, ta vẫn cố giữ chút tỉnh táo để nói từng chữ.
“Quả thật… không nhận ta sao?”
“Hiện giờ cục diện còn chưa rõ ràng, thật sự… không nhận ta sao?”
Phụ thân gật đầu, lời nói rắn rỏi.
“Tất nhiên! Nhà họ Liễu chúng ta trung tâm một dạ, trong sạch thanh liêm!”
Ánh mắt ông tràn đầy chán ghét, nhìn ta như muốn đục thủng một lỗ.
“Phu nhân nói đúng.”
“Sớm biết thế này thì năm ấy nên một lần xử trí ngươi cùng mẫu thân ngươi!”
Gã đại nhân từ đầu tới giờ chỉ im lặng thưởng thức cảnh náo loạn bỗng bật cười khẽ.
Ông ta phất nhẹ ống tay áo, mở ra một quyển gấm vàng.
“Nhưng Liễu đại nhân à, nếu người cứu Lục điện hạ không phải là lệnh thiên kim.”
“Thì thánh chỉ tấn phong lần này e không thành đâu.”
“Vậy ngài bảo lão nô bây giờ nên làm thế nào?”
8
Một mảng tĩnh lặng.
Ta gần như nghe rõ tiếng phụ thân hít mạnh một hơi.
“Đại nhân, đây là…”
Ông nhíu chặt mày, vẻ mặt như kẻ mộng du.
Ta siết chặt đoạn dây buộc tóc còn lại trong tay áo.
Hoa văn mây thêu trên đó giống y hệt họa tiết trên ống tay áo của vị đại nhân đến từ kinh thành này.
Ông ta là người của Tiêu Cảnh Sinh.
Chỉ có như thế thì người kia mới có cơ hội thoát khỏi đại lao canh phòng nghiêm ngặt, giành lấy đường sống.
“Nay Lục điện hạ đã dùng lôi đình chi thế quét sạch nghịch đảng trong hoàng thành.”
“Còn đích thân tâu với bệ hạ, muốn cho Liễu đại nhân vào kinh nhậm chức.”
Giữa tiếng tạ ơn rối rít, ánh mắt vị nội giám thoáng ý cười rơi lên người ta.
“Liễu đại nhân hãy đối đãi nhị tiểu thư cho tốt, ngày tháng sau này còn dài.”
Bánh xe lăn lộc cộc chở cả nhà họ Liễu vào kinh.
Đêm trước khi rời tòa cựu phủ, ta lẻn ra hậu viện thăm mộ mẫu thân để thắp một nén nhang.
Chẳng ngờ lại thấy ánh lửa bập bùng, có người đã đến trước.
“Ngọc Nhi, hài tử A Vân này rất giống nàng.”
“Có nữ nhi thế này ta cũng lấy làm an ủi.”
“Ta nghĩ, ngày đó nó nhất định cố ý cứu Lục điện hạ.”
“Giống hệt năm xưa nàng vì giúp ta quyên tiền mua chức mà chẳng tiếc trộm hết trang sức trong nhà phụ mẫu đem đổi thành bạc.”
“Nếu không có số bạc ấy đã không có ngày hôm nay của Liễu Thượng thư.”
“Nhưng trộm suy cho cùng cũng là tội, ta sao có thể để một kẻ như nàng làm chính thê của ta?”
“Nàng lại vì thế mà xa cách ta, lớn tiếng cãi cọ… Vì sao nàng phải chọc ta phật ý?”
“Ta biết nàng không thông dâm với kẻ khác, nhưng ta cũng không thể giữ nàng lại. Nàng còn sống chính là vết nhơ của ta.”
Đoạn dây buộc tóc trong tay ta nhàu nát thêm một mảng.
Sương đêm ướt đẫm lưng ta, lạnh buốt đến rợn người.
Không phải đâu, ta và mẫu thân hoàn toàn chẳng giống nhau.
Mẫu thân trộm đồ là để phụ thân có tiền đồ rộng mở.
Còn ta chỉ muốn khiến bọn chúng cùng nhau lún vào bùn đen.
Xe ngựa dừng lại trước phủ đệ mới.
Ta cũng thoát khỏi dòng hồi ức.
Phía trước xe, phụ thân đang ngẩng đầu nhìn tấm biển mới tinh, trong mắt ánh lên niềm vui rạng ngời.
Ông vẫn không biết những ngày tốt đẹp này sắp đến hồi kết rồi.
Nửa năm sau, trên triều có hai chuyện lớn.
Một, Lục hoàng tử trẻ tuổi cuối cùng cũng được phong làm Thái tử.
Hai, tân Thái tử vừa lên đã muốn nạp phi.
“Vi thần sủng mộ nữ nhi của Liễu Thượng thư, cầu phụ hoàng tác thành.”
Tin truyền đến lúc đại phu nhân đang cùng đại tỷ và ta ra ngoài chọn vải.
New 2