Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Giữa tầng tầng đất bùn vùi lấp, mẫu thân khó nhọc quay đầu, lặng lẽ nhìn ta.

“A Vân. Chạy đi.”

Nến đỏ chảy lệ, trời vừa ửng sáng.

Khi ta tỉnh dậy, Tiêu Cảnh Sinh đã rời giường.

“Thái tử phi đừng buồn, Thái tử điện hạ cũng vì quốc sự bận rộn thôi.”

Trong gương đồng, Tiểu Điệp lén nhìn sắc mặt ta khẽ an ủi.

Thấy xung quanh vắng người, nàng lại nhỏ giọng tiếp.

“Nghe nói vị trong cung kia sức khỏe ngày một sa sút, Thái tử điện hạ e là sắp…”

Ta gật đầu, nét mặt tĩnh lặng như nước giếng.

Chuyện này ta đã sớm đoán ra.

Uống chất độc Tiêu Cảnh Sinh dâng ngày ngày sao mà sống lâu nổi.

Vị “Lục điện hạ” thật – Tiêu Cảnh Sinh đã chết trong lao từ lâu.

Kẻ trước mắt chính là thị vệ thân cận khi xưa.

Ngày đầu dọn vào phủ Thái tử, ta đã lục hộc bí mật trong thư phòng và tìm ra văn thư chỉ rõ thân phận thật của hắn.

Người dám lấy ta ắt không phải bậc hiền thiện gì.

Nhưng cũng chẳng sao, trên đời này nơi nào chẳng phải là “ván cờ trộm”?

Ta ngắm chiếc ấn Thái tử do ta “cầm nhầm” từ tay hắn.

Tương lai có lẽ còn nhiều điều thú vị để làm.

11

(Phần ngoại truyện: Tiểu Điệp)

Năm thứ hai bị bán vào nhà họ Liễu, ta gặp chủ nhân mới.

Chủ nhân mới có làn da trắng, khi cười sẽ để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

“Ta là người dễ chiều lắm, chỉ là đứa nha đầu này của ta hơi nghịch ngợm, phiền ngươi để mắt nhiều.”

Bà nắm lấy tay ta, cười nhắc chuyện cô bé tinh nghịch trong lời.

Ta ngó theo hướng nàng, bắt gặp đôi mắt đen như thủy tinh của nhị tiểu thư Liễu Vân.

“Mẫu thân, ôm.”

Nhị tiểu thư Liễu Vân chìa đôi tay mũm mĩm, loạng choạng chạy về phía Ngọc di nương.

Di nương chỉ đành cười bất lực mà buông tay ta, ôm gọn Liễu tiểu thư vào lòng.

“Lại trốn đi nghịch rồi sao? Xem con mồ hôi đầm đìa chưa kìa.”

Bà vừa nói, vừa dịu dàng lau mồ hôi trên trán tiểu thư.

Đôi tay bà trắng nõn thon dài, móng cắt tròn trịa khiến ta nhìn ngẩn ngơ.

“Di nương… tay người thật đẹp.”

Nghe thế, Ngọc di nương nhướng mày rồi nở nụ cười hiu hắt.

Đáy mắt bà thoáng nét u ám.

Ta suýt ngỡ chỉ là ảo giác.

Cho đến khi tiểu thư Liễu Vân quấn quýt leo lên gối bà, đưa đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo chạm lên ấn đường.

Giọng trẻ thơ trong trẻo:

“Mẫu thân đừng lo, mẫu thân đừng nhíu mày.”

Khi ấy ta mới biết mình không nhìn lầm.

Từ lời bọn hạ nhân, ta hay được thân phận chủ nhân mới.

“Ngươi biết thương hội nhà họ Ngọc chứ? Nổi danh nhất Giang Thành ấy. Ngọc di nương đây là tiểu thư nhà ấy.”

“Chỉ là con nhà buôn thôi, sao bì được đại phu nhân?”

“Nghe đâu trước khi thành thân bà ta đã để mắt lão gia nhà ta, còn ôm bạc nhà mình đến làm thiếp.”

Đậu Miêu – kẻ thân cận nhất bên đại phu nhân khẽ phẩy khăn tỏ ý khinh bỉ.

Ta nghe lời nói ả, trong lòng lại nảy sinh niềm cảm thông.

Ngọc di nương… e cũng là phận đáng thương.

Hơn nữa, lão gia hình như…

Thôi, ta chỉ là nha đầu, không nên bận tâm làm gì.

Ta nhìn Liễu Vân tiểu thư không biết chui từ xó xỉnh nào ra, đành kéo tay nàng lại.

Tóc vừa được Ngọc di nương đích thân chải sáng nay vậy mà dính theo cả chiếc lá.

Thế này thì còn đâu dáng vẻ thiên kim khuê các.

Y hệt cường đạo trong mấy cuốn thoại bản.

Ta không ngờ, mùa đông năm ấy, Ngọc di nương lại bị đại phu nhân sai người lôi từ phòng ra.

Càng không ngờ, bà lại biến mất không một tiếng động khỏi phủ.

Ta đi dò hỏi tin tức giữa đám nô bộc thì chỉ được đáp:

“Ngọc di nương lâm bệnh mà mất.”

“Bệnh phổi, lão gia sợ lây nhiễm nên chôn cất sớm.”

Ta chẳng tin điều đó.

Sức khỏe Ngọc di nương thế nào, người hầu hạ kề cận như ta là biết rõ nhất.

Cũng có kẻ mồm mép bu lại thì thào bên tai ta:

“Biết đâu bà ta bỏ trốn với ai rồi.”

“Tiểu Điệp cô nương thử kiểm lại xem mất món trang sức nào chưa?”

“Khéo Ngọc di nương còn nhắm cả tiền của nha hoàn trong phòng ấy chứ.”

Ta giận sôi muốn xé miệng ả, nhưng nhịn tới nhịn lui, rốt cuộc vẫn cố nén lại.

Nếu ta bị đuổi ra khỏi phủ thì Liễu Vân tiểu thư càng đáng thương hơn.

Ta ngắm đôi mắt chẳng còn nét linh động như ngày xưa của nhị tiểu thư đôi, lòng âm thầm thở dài.

Không hiểu sao, ta luôn có cảm giác, trong tim cô bé đang ẩn giấu điều gì đó.

Rồi vài năm sau, cái bí mật ấy dần dần được chính nàng phơi bày.

Chuyện đùa ngày ấy, không ngờ lại thành sự thật.

“Tiểu Điệp, ta chẳng còn cách nào.”

“Ta chỉ đành từ từ trộm lại hết những gì năm xưa mẫu thân cho phụ thân, một chút một chút.”

Dưới ánh nến lay động, ta nhìn thấy đôi mắt đen kịt của nhị tiểu thư, lòng rối bời.

Thôi thì, hãy để ta theo tiểu thư cùng nhau bước tiếp vậy.

Từ trong bóng tối, bước từng bước đến nơi sáng rực.

(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương