Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vị phu quân là tướng quân của ta xuất chinh ba năm, đến khi khải hoàn trở về, bên cạnh hắn lại xuất hiện một nữ tử đang mang thai.
Nữ tử ấy mảnh mai tựa cây liễu trước gió, đôi mắt chứa đầy phong tình yếu ớt nhìn ta.
“Ta không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép Liễu nhi được hầu hạ bên người tướng quân. Liễu nhi nguyện làm nô tỳ.”
Mà ánh mắt phu quân nhìn ta cứ như thể ta chính là kẻ độc ác chia rẽ bọn họ vậy.
Chuyện này ta không gánh nổi!
Ta vội vàng nắm lấy tay nàng ta, rồi móc ra tờ hưu thư đã viết sẵn từ mấy năm trước.
“Đừng nói vậy chứ, này, chức tướng quân phu nhân này ta nhường lại cho ngươi. Chúc hai người bách niên giai lão!”
Dứt lời, ta sợ người phía sau đổi ý, bèn lập tức quay đầu bỏ chạy không chút chần chừ.
1
Ta và hắn thành thân ba năm, hắn cũng xuất chinh ba năm.
Đêm tân hôn, hắn bị lệnh triệu hồi khẩn cấp đưa tới biên quan.
Còn ta ở lại tận tâm tận lực chăm sóc cả nhà hắn suốt ba năm trời.
Nhưng rồi, bà bà mà ta luôn hiếu thuận, đại tẩu mà ta luôn nhường nhịn lại liên thủ muốn đuổi ta ra khỏi cửa.
Lý do là gì? Vì ba năm ta không sinh con?
Nếu mà ta có con mới là chuyện nực cười thiên hạ nhất!
Ngay cả động phòng cũng chưa có, con từ đâu mà ra?
Hôm ấy khi Chu Tín khải hoàn trở về, ta vốn định ra cửa nghênh đón, ai ngờ từ sáng sớm bà bà đã đến phòng ta, lấy lý do ta đã gả vào Chu gia ba năm mà chưa sinh con mà cấm ta ra ngoài đón hắn.
Bà ta nói ta không may mắn, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai bà ta.
Được thôi, không đón thì không đón! Ta còn không muốn đi đây! Vừa hay tối qua ta thức đêm kiểm kê sổ sách nên còn chưa ngủ đủ giấc.
Năm đó, ta và Chu Tín gặp nhau lần đầu tiên ở Giang Nam.
Hôm ấy ta đang đi tuần tra trang viên, vì không mang theo gia đinh nên bị một đám sơn tặc nhắm trúng.
Vừa khéo khi đó Chu Tín đang được cử đến trấn áp bọn thổ phỉ trong vùng mà vô tình cứu được ta.
Ta – Hứa Tri Tri cái gì cũng tốt, duy chỉ có một khuyết điểm: thích mỹ nam, cực kỳ thích mỹ nam.
Ta vừa gặp Chu Tín liền si mê hắn. Dù gì đây cũng là nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp.
Ta bỏ ngoài tai lời can ngăn của phụ mẫu, kiên quyết phải gả cho Chu Tín.
Phụ mẫu không còn cách nào khác, đời này của Hứa gia chỉ có một nữ nhi duy nhất là ta nên tự nhiên hai người không thể chịu nổi khi ta năn nỉ mè nheo, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Nhưng lão phu nhân Chu gia trước nay vẫn xem thường thân phận nữ nhi nhà thương nhân của ta.
Ai mà biết ta đâu phải thương nhân bình thường? Ta chính là nữ nhi độc nhất của đệ nhất phú thương!
Ngay cả hoàng thượng cũng phải nể mặt nhà ta vài phần, thậm chí còn ban cho ta danh hiệu An Lạc Quận chúa, dù sao sản nghiệp nhà ta cũng trải rộng khắp mấy quốc gia lân cận, gia tài khổng lồ!
Đến tận lúc ta và Chu Tín thành thân thì Chu Tín cũng chẳng hề hay biết đến thân phận thật của ta, hắn chỉ nghĩ ta là con gái nhà thương buôn bình thường.
Ta vốn định sau này sẽ từ từ nói rõ với hắn, ai ngờ hôn lễ còn chưa hoàn thành, Chu Tín đã vứt lại ta một mình rồi chạy đi mất!
“Tiểu thư! Không xong rồi! Tướng quân đã trở về! Ngài còn dẫn theo một cô nương về cùng, bây giờ họ đã vào trong phủ rồi!”
Tiểu Đào – thị nữ của ta vừa hớt hải chạy vào vừa kích động báo tin.
Ta nghe nàng nói mà khuôn mặt không hề lộ chút cảm xúc nào.
Thì ra sáng nay bà bà không cho ta ra ngoài nghênh đón chính là vì chuyện này sak?
Mãi đến khi hắn vào phủ rồi ta mới nhận được tin, hóa ra là chỉ cố tình giấu mỗi mình ta thôi?
Chắc là sợ ta làm ầm lên trước mặt mọi người đây mà!
Tiểu Đào là nha hoàn theo ta từ Hứa phủ, một lòng trung thành với ta.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngây ra như tượng, trong lòng nàng không biết đã mắng Chu Tín bao nhiêu lần.
Nhưng nào ngờ, giờ phút này trong lòng ta lại vui sướng đến mức muốn nở hoa.
“Tốt quá rồi! Ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi!”
Cái gì???
Tiểu Đào tưởng rằng tiểu thư nhà mình chỉ nghe thấy nửa câu đầu, không nghe rõ câu sau nên do dự nói:
“Nhưng phu nhân… Tướng quân còn mang theo một vị cô nương trở về đó!”
“Vậy mới tốt chứ! Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Chẳng phải bọn họ đã vào phủ rồi sao? Giờ ta vẫn là tướng quân phu nhân, không ra gặp một chút thì còn ra thể thống gì nữa?”
Ta càng nghĩ càng thấy hứng khởi, lại thấy Tiểu Đào vẫn còn đứng ngẩn người nên vội thúc giục:
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mau theo ta đến tiền thính! Ngày tốt của phu nhân nhà ngươi sắp đến rồi!”
Nói xong, ta lập tức chạy ra ngoài tiền tính.
Nhưng ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó mà vội quay về phòng trong cầm theo một thứ rồi mới chạy đi tiếp.
“Tiểu thư, người chờ nô tỳ với!”
Tiểu Đào sợ tiểu thư nhà mình chịu thiệt nên cũng vội vàng đuổi theo.
2
Chưa kịp bước vào tiền thính, ta đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.
Tiếng đứa điệt nhi của ta – nhi tử đại tẩu ríu rít gọi “thẩm thẩm” một cách thân mật.
Ta khẽ hừ lạnh trong lòng. Quả nhiên là nuôi ong tay áo!
Ngày thường có bao nhiêu đồ tốt ta đều đưa vào phòng nó, vậy mà nó đối xử với ta lúc nào cũng hờ hững.
Dù ta không hề để tâm mấy món đồ lặt vặt đó, nhưng ngay cả hòn đá ném xuống nước cũng phải tạo ra một chút gợn sóng, đúng không?
Chỉ có vậy thôi sao?
“Xa xa đã nghe thấy mọi người cười đùa rộn rã, hóa ra là phu quân đã trở về rồi!”
Ta làm như không thấy sự hiện diện của Kỷ Liễu bên cạnh Chu Tín mà vui vẻ bước lên.