Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nó xách một rổ cỏ xanh đi, bảo là ăn thay cơm.” giải thích.
“Thôi xong rồi, xong rồi…”
Bà ngoại sợ hãi tột độ, dường như tin em gái tôi bò đổi xác rồi.
“Đừng lo bà ơi, Huệ nó bảo này muốn mukbang, nó định tập ăn cỏ, là để câu view kiếm tương tác thôi, chưa bò cướp xác ạ.”
Tôi sợ bà ngoại lo lắng sinh bệnh, đành lên an ủi.
là lý do em gái nói với tôi khi lần tiên tôi thấy nó ăn cỏ cách một tuần.
Nói nói vậy, chứ lòng tôi cũng chẳng chắn chút nào.
Bà ngoại gạt nước mắt:
“Mấy đứa không biết , nếu con Huệ thật sự con bò cướp xác, nó nhất định sẽ không tha cho nhà mình .”
“Con bò ở nhà mình chịu khổ bao nhiêu năm nay chớ, trước ông ngoại các cháu g.i.ế.c bò con cũng chẳng tránh mặt nó, lòng con súc sinh đó không biết ghi hận nào .”
“Bò có linh tính, nếu có thân xác con người thật, chắn sẽ báo thù thấy máu.”
“Một khi gây ra án mạng rồi, không diệt môn là không chịu thôi …”
Tôi không kìm toát mồ hôi lạnh.
Con Huệ nó… vẫn là người chứ nhỉ.
“ thấy rồi thấy rồi, cái hộp vẫn còn !”
Ông ngoại cầm cái hộp gỗ, vội vàng chạy từ phòng ngủ ra.
Bà ngoại giật lấy, mở ra, thấy có một lá bùa vàng.
Lá bùa gấp gọn gàng, hoàn toàn không sứt mẻ .
Bà ngã phịch xuống ghế.
“Dọa c.h.ế.t tôi rồi, bùa vẫn còn, con Huệ không sao.”
Tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi bảo rồi mà, có chuyện hoang đường , này bà bớt đi theo bà Vương học mấy cái thứ linh tinh đi.”
“Người mà còn một con súc sinh chơi xỏ à? Tôi tôi không tin .”
Ông ngoại cằn nhằn xong, đi ra ngoài: “Mai g.i.ế.c bò, giờ tôi đi mài d.a.o .”
muốn để bà ngoại thư giãn, bèn kéo bà đi tivi.
Mọi người đều không còn lo lắng nữa, nhưng tôi lại thấy không yên tâm.
Tôi phải đi em gái .
Tối nó không ăn cơm, chẳng lẽ đi ăn cỏ thật?
Tôi nhớ mấy lần trước Huệ ăn cỏ xanh, cũng chỉ nhai một hai cọng.
Vừa nãy nó xách đi một rổ đầy.
khắp ngoài mấy phòng, tôi chẳng thấy bóng dáng em gái .
Cầm đèn pin, tôi định ra nhà thử.
Nhưng chưa kịp đi đến nơi.
Từ xa thấy động lạ.
Rào rạo, như nhai nuốt.
“Huệ Huệ?”
Ánh đèn pin quét qua, tôi nhìn thấy một bóng lưng ngồi xổm dưới chân tường.
Quả nhiên là em gái tôi.
Nó cúi , người hơi rung rung.
Như là ăn cái đó.
thấy tôi, con Huệ bật ngửa lên.
Người cứng lại, người nó dường như ngẩn ra.
Tôi lại nhíu mày.
Động tác này… sao giống hệt biểu hiện của con bò khi phát hiện ra động, liền chăm chú lắng âm thanh xung quanh nhỉ.
Khi em gái quay mặt lại.
Tôi nhìn thấy.
miệng nó ngậm một nắm cỏ xanh.
3
này là không đúng rồi.
Lá bùa rõ ràng vẫn còn, sao con Huệ lại học bò ăn cỏ nữa rồi, lại còn nhét đầy mồm kia.
Con bé này lại giở trò .
“Mày cái ? Mau theo chị nhà ăn cơm!”
Tôi đi đến cạnh em gái, giật phắt nắm cỏ miệng nó ra.
“Ngày nào cũng nhai cỏ xanh, mày có bệnh không đấy?”
Huệ Huệ cười hì hì trả lời: “Tập luyện, mukbang.”
“ cũng hơi quá đà rồi đấy, còn nữa, mày không biết nói chuyện t.ử tế à?”
“Cũng là tập luyện, đến lúc đó, có, hiệu quả chương trình.”
Tôi cạn lời luôn.
Mắng nó thêm vài câu, tôi chẳng nói chẳng rằng lôi người nhà.
Vào nhà xong.
Tôi ấn con Huệ ngồi xuống bàn ăn: “Ăn nhiều vào, ông ngoại ra bờ sông mài d.a.o rồi, bảo là mai g.i.ế.c bò đấy.”
vậy, đôi đũa nó vừa cầm lên lại đặt xuống.
“Em muốn đi .”
“ cái ? Mày mau ăn cơm đi!”
Nhưng nó chẳng thèm tôi, bỏ bát chạy biến.
Em gái năm nay mười tám tuổi, ở cái tuổi có nhiều suy nghĩ riêng.
Trước nó rất lời tôi, dạo gần lại rất nổi loạn.
Tôi gọi với theo mấy , nó vẫn không chịu quay lại.
Bất đắc dĩ.
Tôi đành phải vào phòng và bà ngoại chơi.
4
Hơn một đồng hồ .
hết hai tập phim truyền hình cùng bà ngoại, vậy mà ông ngoại và con Huệ vẫn chưa .
“Lạ thật, người rồi?”
nói: “Để cháu đi sao.”
Lại vài phút nữa trôi qua.
một mình quay .
“Cháu quanh bờ sông một vòng rồi, chẳng có ai , con d.a.o phay vẫn còn vứt dưới đất kìa.”
Bà ngoại đoán đoán non: “Hay là ông ngoại mày dẫn cái Huệ sang nhà ai chơi rồi, để bà đi quanh làng sao.”
“Lão bình thường cứ thích đi la cà, nửa đêm nửa hôm cũng không yên, đợi tôi có nói cho một trận không!”
Bà vừa mắng vừa đi ra ngoài.
Tôi vốn cũng định đi theo, bỗng nhớ ra, ngoài có camera giám sát.
Vì không yên tâm để ông bà ngoại ở nhà, năm ngoái tôi có lắp camera trước cửa nhà, vừa khéo soi ra bờ sông.
Mở ứng dụng kết nối camera trên điện thoại, tôi kéo thanh trượt lại, rất nhanh thấy cảnh ông ngoại ngồi mài .
Ban chỉ có một mình ông.
Kéo tiếp thanh trượt, tôi thấy con Huệ chạy đến cạnh ông ngoại.
Lúc này tôi vẫn chưa lường trước .
Cùng với sự xuất hiện của em gái.
sẽ là đoạn video kinh khủng nhất, quỷ dị nhất mà tôi từng .
màn hình.
Em gái đứng lưng ông ngoại, nhưng mãi không mở miệng nói chuyện.
Nó cứ đứng trân trân ở đó.
Ông ngoại mải mê mài , không hề biết lưng mình có người.
Khoảng mười giây , Huệ cúi , chân cũng kiễng lên.
Tôi thắc mắc nó định , lại thấy em gái bỗng bước mạnh tới, lao thẳng phía ông ngoại.
Nó mà lại dùng húc mạnh vào lưng ông ngoại!