Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fGgsTfAdi

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tinh thần tôi lập tức trở nên phấn chấn!

Một cô gái xinh đẹp, kiên cường và đầy nghị lực như tôi sao có thể thèm khát những thứ vật chất tầm thường này chứ?

Xa xỉ! Lãng phí! Đáng khinh!

Tôi nghiêm mặt, biểu cảm đầy chính khí:

“Không thích, những thứ này chẳng có gì đáng để theo đuổi cả. Vật chất chỉ là phù du, quá sức nông cạn rồi.”

Chu Đồng Vũ lập tức xị mặt: Cậu thích đến phát điên thì có! Năm ngoái vì muốn mua hàng cao cấp, cậu còn bay hẳn sang Paris để lấy hàng kìa!

Diễn, tiếp tục diễn đi.

Thấy Bùi Chấp đã đến, Chu Đồng Vũ chẳng buồn nói thêm mà xoay người định rời đi.

Tôi điên cuồng chớp mắt ra hiệu: Cậu định mang bảo bối của tôi đi đâu đấy?!

Cậu ấy đáp lại bằng một cái wink đầy gian xảo: Cậu đoán xem?

Bùi Chấp đứng ngay bên cạnh, tôi chỉ có thể cắn răng mà nén đau lòng nhìn tên bạn trời đánh kia chậm rãi rời đi, mang theo toàn bộ số hàng yêu dấu của tôi…

8

Trưa nay tôi cùng Bùi Chấp đến căng-tin ăn cơm. Anh ấy bảo tôi cứ tìm chỗ ngồi trước, lát nữa anh ấy sẽ mang đồ ăn qua.

Trương Kiều, người vẫn luôn không ưa tôi, vừa thấy thì lập tức châm chọc đầy mỉa mai:

“Sao thế? Không phải cậu nói nhà giàu lắm à? Sao tự nhiên lại quay về ở ký túc xá, còn xuống căng-tin ăn cơm với bọn tôi?”

Tôi lén lút nhìn xung quanh, may mà Bùi Chấp vẫn đang ở xa bận lấy cơm, chắc là không nghe thấy đâu.

Nhìn vẻ mặt cô ta cứ như đang khiêu khích, tôi không kìm được mà đáp trả lại:

“Xuống trần gian trải nghiệm cuộc sống.”

“Thế à?” Cô ta cười đầy ác ý, giọng còn cố tình cao hơn: “Không chừng cậu chỉ là con riêng, bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà cũng nên.”

Chậc, đúng là trí tưởng tượng phong phú ghê.

Tôi cười nhạt: “Tôi chỉ đang yêu đương thôi. Cùng bạn trai trải nghiệm chút tình yêu sinh viên, có gì sai sao?”

Trương Kiều đảo mắt nhìn quanh bàn tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Bạn trai?”

Haiz… vốn không muốn khoe khoang đâu.

Tôi mỉm cười, liếc sang phía xa nơi Bùi Chấp đang đi tới:

“Sinh viên Bắc Đại, Bùi Chấp.”

Trường tôi cách Bắc Đại không xa, mà cái tên Bùi Chấp cũng khá nổi tiếng.

Tôi nhớ rõ, học kỳ trước Trương Kiều từng lướt thấy một bức ảnh chụp góc nghiêng của Bùi Chấp trên diễn đàn trường, sau đó ôm điện thoại si mê cả buổi trời.

Không ngoài dự đoán của tôi, Trương Kiều lập tức cười phá lên:

“Sinh viên Bắc Đại? Cậu nói là Bùi Thần?”

“Tống Yên Nhiên, cậu đang nằm mơ à?”

Ngay lúc đó, Bùi Chấp bưng hai khay cơm bước đến với sắc mặt không mấy vui vẻ:

“Bạn học này, chuyện tôi yêu đương có gì buồn cười lắm sao?”

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tỉ mỉ giúp tôi sắp xếp khay thức ăn, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng vào Trương Kiều.

Trương Kiều tròn mắt sững sờ.

Thật sự là Bùi Chấp.

Tôi phất tay ra hiệu: “Được rồi, đừng làm phiền bọn tôi ăn cơm nữa.”

Trương Kiều không cam lòng, bước đi rồi mà vẫn ngoái đầu lại liên tục, cuối cùng ngồi xuống bàn gần đó và lén lút quan sát chúng tôi.

Bùi Chấp nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm khó đoán.

Trong lòng tôi bỗng nhiên thắt lại.

Anh ấy… sẽ không phát hiện ra gì đấy chứ?

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười định lấp liếm cho qua chuyện.

“Cô gái lúc nãy trước đây có bắt nạt em không?”

Sắc mặt Bùi Chấp không tốt lắm:

“Anh thấy cô ta không có thái độ thân thiện với em.”

Bắt nạt tôi?

Ai cơ? Trương Kiều à?

Hình như Bùi Chấp hiểu lầm rồi. Dù tôi và Trương Kiều vốn không ưa nhau, nhưng cô ta chưa bao giờ chiếm được lợi thế trước tôi cả.

Tôi đâu phải kiểu thỏ con ngoan ngoãn, tôi không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.

Chỉ với mấy trò trẻ con của Trương Kiều, tôi còn chẳng bận tâm nên thỉnh thoảng đấu khẩu vài câu cũng coi như chút gia vị cho cuộc sống.

Ánh mắt Bùi Chấp thoáng hiện lên vẻ xót xa, anh ấy gắp liền hai miếng thịt kho tàu bỏ vào bát tôi.

Tôi lập tức làm ra vẻ đáng thương không chịu nổi:

“Đúng vậy, mọi người đều không thích em…”

Nhưng mà… thịt kho tàu anh ấy gắp, ngon quá!

Bàn tay anh ấy chậm rãi đưa lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa hai cái.

Có lẽ cảm thấy xúc cảm không tệ nên anh ấy lại xoa thêm hai cái nữa.

Tôi ngước lên nhìn anh ấy đầy bối rối, chỉ thấy vẻ mặt anh ấy vô cùng nghiêm túc:

“Không sao cả, anh thích em.”

Cứu tôi với!!! 

9

Sau khi ăn trưa xong, Bùi Chấp lại không quay về trường.

 Anh ấy nói: “Không thể lúc nào cũng để em đi học cùng anh được.”

Tôi: ?!?!?!?!

 Tôi hoảng hốt.

Bùi Chấp kiên quyết ba lần bảy lượt nên tôi đành phải cắn răng đồng ý.

Buổi chiều có tiết Quản trị học, giáo viên điểm danh theo quán tính định bỏ qua tên tôi, nhưng lại thấy tôi run rẩy giơ tay lên.

 Nhìn biểu cảm của cô ấy, có chút giống như vừa nhìn thấy ma vậy…

Bùi Chấp ngồi ngay bên cạnh tôi, để giữ vững hình tượng nên tôi cố gắng hết sức để chăm chú nghe giảng.

 Nhưng đáng tiếc thật, nghe giảng chính là khắc tinh của tôi, chưa được nửa buổi tôi đã bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

Trong cơn mơ màng xuất hiện một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, để đầu tôi tựa lên vai anh ấy.

Đến khi tôi tỉnh dậy, cả lớp đã không còn một ai.  Tôi nhìn Bùi Chấp, Bùi Chấp cũng nhìn tôi.

Xong rồi.

 Hình tượng nữ sinh chăm chỉ ngày đầu tiên đã sụp đổ.

Chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Bùi Chấp vang lên: “Tối qua nghỉ ngơi không tốt à? Em xem ghi chú đi, trọng điểm anh đã đánh dấu giúp em rồi.”

Tôi không biết từ lúc nào quyển sách của mình đã nằm trong tay Bùi Chấp.  Lật từng trang, những nội dung quan trọng trên lớp đã được anh ấy dùng bút nhiều màu tô đậm rõ ràng.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương