Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi là chuyên gây nổi tiếng khắp trường.
Sau khi tôi đuổi học vì bắt nạt hiệu trưởng, thì chẳng trường dám thu nhận tôi .
Ba tôi đành c.ắ.n răng, bán sạch nồi niêu xoong chảo để đưa tôi vào một trường trung học quý tộc.
ngày nhập học, ông còn dặn đi dặn lại:
“Con nhất định phải hòa đồng bè, lỡ mà đắc tội một trong đó thôi là nhà mình tiêu đời luôn đó.”
Trong tuần học đầu tiên, tôi lôi cậu thái t.ử ngồi xe lăn đi trốn học chơi xe điện đụng.
Tuần học thứ , tôi dẫn cô tiểu mắc chứng chán ăn trèo tường ngoài ăn mỳ cay.
Đến tuần học thứ ba, thầy giáo gọi ba tôi lên trường.
Ba tôi bước vào mà chân mềm nhũn.
Thầy chủ nhiệm áy náy nhìn ông:
“Ba của Vân à thật xin lỗi… Vân được chào đón đến mức các trong lớp… vì tranh giành em mà đ.á.n.h nhau.”
…
Chương 1
Tôi là trẻ được ba tôi nhặt về khi đi lượm ve chai.
Và cũng chính ông dùng nghề mà nuôi tôi lớn.
Trong nhà, tôi giống Tiểu Hoa, Đại Bạch và Vượng Tài đều là đình của ba tôi.
Tôi thường nghe ông khoe khoang, hồi năm 2000 ba vẫn là thiếu vô ưu vô lo.
do là người không có tham vọng, nên thay vì phải kế thừa sự nghiệp đình, ba lại bắt đầu đi cứu ch.ó hoang. Từ đó trở đi, không có thể ngăn cản ba được .
Năm đình phá sản, ba dùng khoản tiền còn sót lại thuê một bãi thu mua phế liệu.
Vừa nhặt rác vừa nuôi , cuộc sống tuy chật vật vẫn xoay xở được.
đến một ngày mùa đông tuyết rơi trắng xóa.
Có người ném một thùng cửa bãi thu mua phế liệu.
Như mọi khi, ba tưởng ai đó lại vứt một chú ch.ó con.
khi mở thùng, ông nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của tôi.
Từ mùa đông năm đó, ba phải thắt lưng buộc bụng nuôi thêm một bé là tôi.
Hồi ba mới mươi tuổi, còn chưa là khổ.
Ông chỉ một lòng muốn nuôi tôi thành công chúa.
không hiểu là nuôi sai ở khâu … mà thành một nhỏ ôm búp bê đi lật tung sòng bài của ông chú ngoài phố.
Đôi khi thì mặc váy công chúa đi bôi bùn lên hết cửa sổ nhà hàng xóm.
Cong không thì kẹp cái kẹp tóc màu hồng mà vẫn đ.ấ.m thằng côn đồ chuyên thu tiền bảo kê phải khóc thét.
…
Hổ rơi đồng bằng ch.ó khinh.
Ba tôi từ thiếu sa cơ thành người nghèo, nên người ta khinh miệt là bình thường.
Gặp loại đó, tôi toàn nhắm lúc nửa đêm ném pháo vào sân nhà tụi nó.
Toàn pháo được gói bằng hồng đáng yêu nhé.
Lặp lại suốt hơn nửa tháng, tới khi người ta chịu không nổi kéo sang nhà tôi xin lỗi, tôi mới dừng lại.
…
Lên cấp ba .
Tới mùa hè, ký túc xá này lại cắt điện theo giờ, nửa đêm căn phòng ký túc xá nóng tới mức ai cũng than khóc.
Đến sáng dậy thì tóc ai nấy cũng đều ướt như mới gội xong.
Có người viết ẩn danh gửi vào hòm hiệu trưởng, trên hòm mà có camera, mà trong hòm lại gắn máy hủy .
là sáng thứ chào cờ, tôi treo bộ tóc giả của hiệu trưởng lên đỉnh cột cờ.
Đến khi thầy nhận thì bộ tóc giã tung bay ở tận trời cao.
Tôi cũng từ đó mà nổi danh và cũng không còn trường cấp ba dám nhận tôi .
Tôi thì chẳng bận tâm.
Chỉ xỏ đôi găng tay cao su vào, bắt đầu phân loại đống phế liệu mới thu về.
“Không sao đâu ba, con vốn đâu có năng lực học hành.”
“Không được! Con nhất định phải thi đại học!”
Ba tôi có chấp niệm tuyệt đối vào học lên đại học.
Ông luôn tin rằng, đại học có thể thay đổi vận mệnh của một con người.
Ví dụ như học cấp một của ba: hồi đó nghèo rớt mồng tơi, học đại học xong thì lập công ty, lúc ba còn ngơ ngác chẳng đời là thì người ta thâu tóm nhà ông .
Ba đỏ mắt, lôi từ ngăn kéo một cái khen, nâng niu sờ tới sờ lui.
“Con là đầu tiên nhà họ Triển được nhận khen đó! Học… nhất định phải học!”
Tôi tò mò dí sát lại nhìn.
Nền đỏ chói, hàng chữ mạ vàng to đùng:
“Bé ngoan giữ vệ sinh – Mẫu giáo xuất sắc.”
…
Thua.
Tôi thật sự không có thời gian để chiều theo ba thêm .
Ba tôi đông tây hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một trường trung học quý tộc.
Học phí thì cao ngất trời, vậy mà ba vẫn nghiến răng nghiến lợi gửi tôi vào bằng được.
“Con thật sự không phải dạng người học hành được đâu.”
“Ba không quan tâm! Nhà trường họ có cách hết!”
Tiền đóng , tôi chỉ còn nghe theo bố trí của ba.
ngày nhập học, ba còn dặn đi dặn lại như tụng kinh:
“Tổ tông nhỏ của ba ơi, cái rắc rối con gây đây ba còn giả quyết được. nếu con mà đụng trúng một trong cái nơi này thôi… là ba con mình tiêu đời luôn đó.”
“Cố mà hòa thuận người ta… Thôi… như vậy chắc khó con nhỉ… Nhớ kỹ, con đừng có lo bao đồng là được.”
Lần đầu đi học xa nhà, lại bao năm không lên thành phố, ba con tôi đ.á.n.h giá thấp cảnh kẹt xe giờ cao điểm buổi sáng.
Cầu vượt tắc như thịt đóng hộp.
Khi đến nơi thì tiết học đầu quá nửa .
Tôi khoác cặp, cắm đầu thục mạng trong khuôn viên trường.
Bên cạnh tôi, có một nam sinh ngồi xe lăn cũng đang cố đi kịp giờ.
Xe lăn điện chậm như rùa bò.
Không thèm nghĩ ngợi , tôi lao tới đẩy xe đi như bay.
Làm được tốt là tôi lại muốn… lên mặt một chút.
Gió tạt lồng lộng vào tai, tôi ngẩng cao đầu hô to:
“ ơi! Cậu học ở tòa nhà vậy?”
Cậu ta nghiến răng ken két, mặt đen sì:
“Tôi về nhà.”
…
Tôi khựng lại, theo phản xạ đ.á.n.h tay lái sang trái phanh gấp.
Xe dừng được… người ngồi trên xe thì hất bay phía .
“Aaaaa! ơi! Xin lỗi! Xin lỗi nhiều lắm!”
Tôi vội vàng lôi cậu ta dậy khỏi mặt đất.
Không may hơi mạnh tay…
Một tiếng rắc vang lên giòn tan từ cánh tay của cậu .
Cậu ta đau đến mức nói cũng run run:
“Cậu… cậu đừng động vào tôi …”
Đằng cũng đau lắm , để tôi thử một phát!
Tôi ôm lấy cậu ta từ phía sau như… ôm ch.ó con.
Đảm bảo để người cậu dồn vào tôi, tay nâng lấy khuỷu tay cậu.
“Cậu định làm ?!”
“Tin tôi đi, hơi đau tí thôi. Ráng chịu một chút là được.”
Khi tôi nâng khuỷu tay cậu lên đến mức cao nhất, cậu khẽ bật một tiếng rên đau mà cố nén lại.
Ngay sau đó tiếng rắc rắc vang lên, khớp được nắn lại.
“Đấy! Tôi bảo cậu tin tôi đi. Tôi thường làm vậy con ch.ó nhỏ lắm.”
…Câu này nói đúng là dễ gây thù oán thật.
Cậu ngẩng mắt, liếc tôi một cái sắc lẻm, người như phủ bóng tối âm u.
“Xin lỗi nhé, để tôi bế cậu lên…”
Tôi cúi xuống, tay luồn vào sau đầu gối cậu, bế bổng một cái.
nhấc khỏi mặt đất bất ngờ, cậu theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy cổ tôi.
Hương bạc hà pha chút vị đắng phả thẳng vào n.g.ự.c tôi.
Phải nói thật, nhìn cao cao, chân dài này mà bế lại nhẹ hều.
Tôi sợ cậu ngồi không vững nên còn chỉnh lại tư , xốc nhẹ một cái.
Hơi thở cậu lập tức gấp gáp, bắt đầu giãy giụa trong vòng tay tôi.
“Đồ thô lỗ! Cậu có lễ nghi là không?!”
Đặt cạnh sức tôi, cậu chẳng khác mèo con đấu hổ.
Khóe mắt cậu đỏ lên, đôi mắt đào hoa đẹp quá trời toàn là giận dữ. Da trắng như sứ, sống mũi cao, môi mỏng, dáng người cao gầy.
Tôi nheo mắt, trái tim khẽ… rung rinh.
Phỉ công nhận từ giờ tôi chưua từng thấy ai đẹp trai này .
Cái m.á.u nghịch ngợm trong tôi ngứa ngáy không chịu nổi.
Tôi giả vờ dữ tợn:
“Cậu còn cựa là tôi vứt cậu xuống đó!”