Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Chương 8

Tôi theo ông lên một chiếc Bentley.

xe thoang thoảng mùi cam quýt dễ chịu, ngửi vào là buồn ngủ liền.

Nhưng tôi không ngủ nổi, vì tôi đang ngậm một viên kẹo the cay Halls Midnight miệng.

Giờ mà mở miệng nói để hơi lạnh tràn vào chắc đóng băng luôn lưỡi .

Bentley dừng lại một khu nhà bỏ hoang.

Người đàn ông trung niên cầm balo của tôi.

Hai người cùng khiêng tôi lên tầng.

Tôi không biết đã bị khiêng lên bao nhiêu tầng.

Cuối cùng bị đặt xuống một khoảng sân trống.

Tay đều bị trói chặt.

Tôi he hé mắt quan sát xung quanh: tầng cao, gió lùa bốn .

Không xa có một người nằm sõng soài.

Tim tôi thắt lại lập tức.

là Trần Hữu Kim.

Cậu ấy như vừa bị đánh, tay bị trói, người vô lực nằm trên nền đất lạnh.

Hoắc Thiên góc tối bước ra, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Trần Hữu Kim:

“Dậy nào, Trần Hữu Kim. Xem tao dẫn ai cho mày này.”

Trạng thái của Trần Hữu Kim cực kỳ không ổn.

Trời lạnh thế mà cậu ấy chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng.

Hoắc Thiên tát cậu ấy mấy cái liền mới tát cho tỉnh.

“Mười năm trước, em trai mày c.h.ế.t đây đúng không?”

c.h.ế.t mày thì tàn phế đúng không?”

Hoắc Thiên túm tóc cậu ấy, ép cậu ấy phải nhìn tôi.

“Vậy mày nói xem… nếu hôm nay tao để cho mày con nhỏ hạ tiện này cùng c.h.ế.t đây có không?!”

Trần Hữu Kim nhìn rõ tôi, đôi mắt như sắp nổ tung ra máu:

“Hoắc Thiên, mày dám động vào cô ấy thử xem?”

“Hừ, Trần thiếu à? Tao sợ mày quá à? Nhà tao bị nhà mày dập cho phá sản , nước đã không còn đường sống.”

“Tao dù có mơ mơ thấy g.i.ế.c hai đứa bay!”

“Còn Thẩm Tĩnh Nghi , sẽ theo hai đứa tụi bây thôi!”

Cậu như một kẻ điên, sau buông Trần Hữu Kim ra liền lao thẳng tôi.

tôi bị cậu kéo lê trên nền xi măng lạnh toát, cậu lôi tôi sát mép ban công không rào chắn.

Trần Hữu Kim cố gắng bò tôi, thậm chí run rẩy gượng đứng lên.

“Hoắc Thiên! Mày gì tao cho mày!”

“Tha cho cô ấy, tha cho cô ấy!”

“Tao cái gì á? Tao c.h.ế.t!”

“Tao nhìn thấy chính rơi xuống mà c.h.ế.t !”

Hoắc Thiên nắm tóc tôi, giơ tay định tát để đ.á.n.h tôi tỉnh dậy.

Tôi mở mắt, cánh tay bị trói sau lưng đã tự do.

Một cú đ.ấ.m của tôi, nện thẳng vào mặt Hoắc Thiên.

Con thú bông thực ra là một túi mini giấu đồ.

Lúc ra khỏi nhà, tôi đã nhét vào một lưỡi d.a.o rọc giấy.

Hoắc Thiên còn nắm tóc Trần Hữu Kim mà phát điên, tôi đã dùng d.a.o rạch đứt dây trói trên cổ tay.

Nhân lúc cậu ngã xuống, tôi nhanh tay cắt dây trói .

“Tóm lại!”

Hai người đàn ông mặc vest lao vào.

Tôi đ.â.m một nhát thẳng vào đùi Hoắc Thiên.

Tiếng gào thét vang rền tầng lầu.

Tôi rút d.a.o ra, đặt lưỡi d.a.o sát cổ Hoắc Thiên, kéo lê cậu Trần Hữu Kim.

“Tụi mày là một nhà đúng không?”

“Nếu không sợ Hoắc Thiên c.h.ế.t tại đây thì thử lại gần xem!”

Hai tên đàn ông kia lập tức khựng lại, không dám động.

Tôi tạm buông Hoắc Thiên ra đạp thẳng lên vết thương của cậu .

Tay rảnh , tôi lập tức cõng Trần Hữu Kim lên.

“Hữu Kim, ôm chặt lấy tôi!”

Tôi lại kề d.a.o vào cổ Hoắc Thiên:

“Lùi lại!”

Trần Hữu Kim nóng rực.

Lúc nãy bị Hoắc Thiên đánh, cậu ấy đã kiệt sức hoàn toàn.

“Đừng ngủ… Trần Hữu Kim, đừng ngủ!”

Một tôi phải cõng một người, khống chế một người, còn phải đề phòng hai tên kia đ.á.n.h lén.

lực tụt dốc nhanh chóng.

nghe thấy tiếng còi cảnh sát xa vọng , tôi lập tức hất Hoắc Thiên ra, ôm chặt Trần Hữu Kim, lao xuống cầu thang.

Tôi hét rách cổ họng:

“Ba ơi! Con đây! Nhanh lên! Nhanh !!”

Vừa xuống tầng năm, ba tôi cảnh sát đã lao lên.

Tôi gục tại chỗ.

May mà mọi thứ đều chuẩn bị trước:

Ra khỏi nhà tôi đã ra hiệu cho ba, trên đường chia sẻ định vị liên tục.

trước bị lấy balo, tôi đã kịp gửi hai chữ: “Báo công an.”

Ngoài Hoắc Thiên ra, hai tên kia chính là ba anh trai cậu .

Tòa xử rất nặng: tội bắt cóc cộng với cố ý g.i.ế.c người chưa thành. Mà Hoắc Thiên đủ 18 tuổi …kết quả nhà bọn nhận lấy: Hai án t.ử hình hoãn thi hành một án chung thân.

bản án có hiệu lực, tôi Trần Hữu Kim đã vào đại học.

Nửa tháng điều trị viện

Hữu Kim đã có đứng vững một .

Mẹ cậu ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, khóc không thành tiếng.

Bà kể: bác sĩ nói bệnh của cậu ấy chủ yếu là do tâm lý.

Năm 9 tuổi, cậu ấy em trai bị bắt cóc.

Lúc giải cứu, em trai vì bị đẩy xuống trước nên đã cậu ấy thì cứu nhưng hôm không đứng lên .

là những gì mẹ tôi biết thôi…”

Năm thứ hai chúng tôi yêu nhau, Trần Hữu Kim nắm tay tôi dạo trên bờ biển.

Dù bước còn hơi chậm, nhưng cậu ấy đã có rất tốt.

“Thực tế là, em tôi tự cho thông minh, đẩy tôi bọn bắt cóc tự nhảy xuống xuống.”

là đứa cưng nhất nhà, nuôi bên cạnh bố mẹ nhỏ.”

“Còn tôi lớn lên sự nghiêm khắc của ông nội nhà cũ.”

trở bên , tôi … xa lạ mức không giống một gia đình.”

“Việc c.h.ế.t mà tôi vẫn sống bình thường. Tôi có lẽ sẽ hết.”

“Nhưng c.h.ế.t mà tôi lại tàn tật. Tôi sẽ có mọi sự áy náy của bọn .”

“Tôi từng cho rằng là tình yêu… thế nên tôi không còn đứng dậy nổi .”

Tôi bước lên bãi cát, giẫm lên bóng cậu ấy:

“Giờ cậu đứng lên … Là vì cậu không cần tình yêu của ư?”

Hữu Kim khẽ lắc đầu nắm lấy tay tôi, đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay.

“Không phải không cần.”

“Chỉ là… không còn quan trọng .”

“So với tình yêu thật sự thì những thứ chẳng tính là gì .”

(Hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương