Ngày Lan nhận được quyết định thuyên chuyển công tác về quê, cô chẳng thể ngờ rằng chỉ ba tháng sau mình sẽ… trở thành vợ của một người gần như xa lạ.
Anh tên Hiếu – kỹ sư công trình, là con trai của người bạn thân của ba mẹ Lan. Hai nhà vốn quen biết lâu năm, nay thấy Lan trở về quê, ba mẹ cô cứ nửa đùa nửa thật:
“Con bé cũng lớn rồi, Hiếu thì cũng trưởng thành. Hai đứa thử tìm hiểu xem sao.”
Lan chỉ cười trừ. Cô biết rõ đó không phải lời gợi ý thông thường. Mẹ cô càng ngày càng nhắc chuyện “ổn định cho ba mẹ yên lòng”.
Một buổi tối, khi Lan đang cặm cụi soạn giáo án, mẹ cô ngồi xuống cạnh, ánh mắt dịu nhưng đầy quyết tâm:
“Lan à, con thử gặp Hiếu đi. Hai đứa hợp thì tiến tới, không hợp thì thôi. Nhưng… mẹ thấy con sống một mình mãi cũng tủi.”
Lan khẽ thở dài. Đâu ai lại “gặp thử” thay cho chính mình được.
Nhưng cuộc gặp đầu tiên lại khác hẳn những gì Lan tưởng. Hiếu trầm tính, ít nói, nhưng từng câu anh nói ra đều chắc chắn, không vòng vèo. Anh không cố gây ấn tượng, chỉ kể chuyện công việc và hỏi Lan có thấy khó khăn khi chuyển từ thành phố về quê không. Sự chân thành ấy khiến Lan thấy yên tâm một cách kỳ lạ.
Ba tháng sau, ba mẹ hai bên đột ngột bàn chuyện cưới. Mọi thứ diễn ra như một dòng chảy không cưỡng được. Lan đứng trước ngưỡng cửa đó, trong lòng lẫn lộn.
Cưới một người chưa yêu… có phải quá mạo hiểm?
Đêm trước lễ cưới, Lan không ngủ. Cô nhìn bó hoa cưới đặt trên bàn, những cánh lan trắng mềm như hơi thở. Cô tự hỏi: “Liệu sau ngày mai, cuộc đời mình có bước sang một hành trình đúng đắn không?”
Hiếu nhẹ nhàng gõ cửa, đưa ly sữa nóng:
“Anh biết em đang lo. Nhưng… anh không hứa sẽ là người chồng hoàn hảo. Anh chỉ hứa sẽ tôn trọng em và cùng xây dựng mọi thứ từ từ.”
Lan siết nhẹ ly sữa, lòng bình yên kỳ lạ.
“Anh có sợ không?”
“Tất nhiên là có. Nhưng anh nghĩ hai đứa mình có thể học cách yêu nhau.”
Câu nói ấy theo Lan đi suốt lễ cưới hôm sau.
Những ngày đầu hôn nhân không lãng mạn như phim. Hiếu bừa bộn còn Lan quá nguyên tắc. Hiếu thích ăn cay còn Lan không chịu nổi mùi ớt. Hiếu quen dậy sớm, Lan lại thích nấn ná ngủ thêm mười phút. Hai người va vào nhau bởi những điều nhỏ xíu nhưng đủ để khiến Lan nhiều lúc thở dài:
“Có phải mình đã quyết định vội vàng?”
Nhưng rồi… cũng có những khoảnh khắc khiến Lan dừng lại và nhìn Hiếu khác đi.
Hôm ấy trời mưa lớn, đường vào trường đầy bùn. Lan lội về nhà mệt rã rời. Trong bếp, Hiếu đang lúi húi nấu bữa tối. Anh quay lại, áo ướt mưa, miệng cười hiền:
“Anh chạy mua cá mà trượt té mấy lần. Em đợi chút nha, anh làm xong rồi.”
Lan đứng lặng. Bỗng nhiên căn bếp nhỏ trở nên ấm áp lạ thường.
Rồi một tối khác, khi Lan bị cảm, Hiếu ngồi ngủ gật bên giường, tay vẫn đặt trên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Lan nhìn khuôn mặt anh, bất giác thấy lòng mình mềm lại.
Hóa ra yêu thương không ồn ào. Nó chậm rãi như những hạt mưa thấm từng chút một.
Một tháng… hai tháng… mọi thứ dần thay đổi.
Lan bắt đầu quen với tiếng chân Hiếu mỗi sáng, quen với việc hai người ăn tối chung dù đôi khi chẳng nói nhiều. Cô thấy an toàn khi về đến nhà luôn có một ánh đèn đợi mình. Cô nhận ra mình hay mỉm cười khi nghe anh kể chuyện trên công trình. Và một lần, khi Hiếu vô tình nắm tay cô giữa chợ đông người, tim Lan bỗng đập mạnh như thiếu nữ mới yêu.
Một đêm cuối năm, hai vợ chồng cùng ngồi bên hiên nhà nhìn pháo hoa từ xa. Gió lạnh nhưng tay Hiếu ấm và vững vàng khi nắm lấy tay Lan.
“Lan này…” Hiếu lên tiếng, giọng hơi ngập ngừng.
“Ừ?”
“Em có… hối hận vì cưới anh không?”
Lan quay sang, thấy trong mắt anh không phải sự tự tin thường ngày mà là chút lo lắng. Tim cô chợt dịu lại.
“Lúc đầu có. Nhưng giờ thì không.”
“Thật à?”
“Thật. Vì giờ em mới biết… yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng rung động. Đôi khi nó bắt đầu từ sự tử tế, rồi lớn dần từ đồng hành.”
Hiếu mỉm cười, siết tay cô mạnh hơn.
“Cảm ơn em đã cho anh cơ hội được trở thành người mà em có thể yêu.”
Lan tựa đầu vào vai anh, lòng nhẹ như mây.
Hóa ra cưới trước yêu sau không đáng sợ như người ta tưởng. Đó chỉ là một hành trình mà hai người cùng nhau kiên nhẫn gieo từng hạt tin tưởng, từng chút thương yêu để đến một ngày, khi nhìn lại, cả hai nhận ra trái tim mình đã cùng một nhịp từ lúc nào không hay.
Và trong khoảnh khắc ấy, Lan biết rằng cuộc hôn nhân này không phải quyết định vội vàng… mà là duyên phận chậm nở, nhưng khi nở rồi thì bền bỉ và ấm áp vô cùng.