Ta thay thế tỷ tỷ gả cho tên quyền thần tội ác tày trời – Cảnh Hành.
Đích tỷ được cả nhà nuông chiều hết mực, ngặt nỗi lại là một người câm.
Bởi vậy khi được gả đi, ta cũng chỉ đành giả câm.
Đêm tân hôn, ta ngồi trong phòng đợi đến mức sắp ngủ gục thì tân lang mới đẩy cửa bước vào. Ngay sau đó khăn voan hỉ được vén lên.
Ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt đẹp đến vô thực. Câu khen “tuấn tú quá” suýt nữa thì buột miệng thốt ra, may sao ta chợt nhớ tới thân phận hiện tại của mình.
À phải rồi, ta hiện giờ đang là một người câm.
Thế là ta chỉ đành giương mắt nhìn hắn chằm chằm, hy vọng có thể dùng ánh mắt để truyền đạt suy nghĩ trong lòng.
Đuôi mắt Cảnh Hành khẽ nhếch lên. Hắn đưa tay bóp lấy cằm ta nâng lên cao, dường như đang tỉ mỉ ngắm nghía:
“Nghe nói ba năm trước phu nhân mắc một trận bạo bệnh, nay miệng không thể nói, ngẫm ra thì chắc cũng chẳng thể kêu đau được đâu nhỉ?”
Ta lập tức hoảng hồn.
Hắn mang tiếng ác bên ngoài, chẳng lẽ bên trong lại có sở thích biến thái đáng sợ nào không ai biết sao?
Đang suy nghĩ miên man, hắn lại khẽ cười rồi mở miệng:
“Có điều ta nghe nói, dù là người không thể nói chuyện, ít nhất vẫn có thể phát ra chút âm thanh ú ớ mơ hồ.”
Sau khi đích tỷ hóa câm, ta chỉ gặp tỷ ấy một lần ngay trước khi thay tỷ ấy xuất giá, cũng không rõ lắm trạng thái phát âm của tỷ ấy hiện giờ thế nào.
Nghe Cảnh Hành nói vậy, ta tưởng thật bèn “ư hử” hai tiếng.
Hắn bỗng dưng bật cười, đôi mắt tựa như chiếc đèn lưu ly phản chiếu ánh sáng, sáng đến lạ lùng, lại dường như chứa chan tình ý.
Hắn cúi đầu hôn ta, giọng nói mơ hồ: “Thế cũng đủ rồi.”
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng nóng rực.