Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Màn trướng buông xuống, ánh sáng trước mắt tối sầm lại. Hắn từ cao nhìn xuống ta, nhếch môi:
“Mới tân hôn không lâu mà khiến nhân nảy sinh nỗi lo âu nhường này, là lỗi của vi .”
Ta trừng mắt nhìn hắn đầy vẻ không dám tin, cố gắng dùng ánh mắt lên án tàn bạo mất nhân tính của hắn.
Hắn lại đưa tay che mắt ta, nói: “ nhân, đừng nhìn ta như vậy.”
2
“Ta sẽ… đau lòng đấy.”
Tâm lý của tên Cảnh Hành này chắc chắn không bình thường.
Ngày hôm sau ta tỉnh lại, hắn không ở đó.
Ngay cả nha hoàn hồi môn cùng ta gả tới là Tiểu Thung cũng không đi đâu.
Trong phòng có một nữ t.ử lạ mặt đang đứng.
Nàng ta nhún người hành lễ với ta, cung kính nói: “Vương phi, nô tỳ là Tú Nhi. Vương gia dặn dò, từ hôm nay trở đi, nô tỳ sẽ hầu hạ người.”
Ta nhìn nàng ta.
Nàng ta rất lanh lợi lấy giấy bút tới: “Vương phi sai bảo điều gì ạ?”
“Nha hoàn hồi môn của ta đâu?”
“Vương gia sắp xếp việc quan trọng khác cho nàng ấy rồi. Vương phi chải sao? Để nô tỳ hầu hạ người.”
Tú Nhi đỡ ta ngồi trước bàn trang điểm, mở trang sức ra: “Vương phi đeo món ? Nô tỳ chải tóc cho người.”
Ta nhìn chằm chằm thứ trong , bỗng nhiên có thất thần.
thứ này đều là đồ Đường không cần nữa.
Trước xuất giá, đích mẫu đặc biệt gọi ta tới phòng bà ta, thần sắc nhàn nhạt nói:
“Theo lý mà nói, ngươi thay xuất giá, chúng ta lẽ ra sắm sửa của hồi môn cho ngươi. là trong lòng cha ngươi vẫn chưa nguôi ngoai chuyện tiểu nương ngươi năm xưa. Ta thân là đích mẫu của ngươi, tự nhiên lo liệu cho ngươi.”
Ta không nói gì, cung kính nhu thuận cúi .
Bà ta gọi Đường tới, bảo tỷ ấy mở trang sức ra rồi chọn mấy món không thích đưa cho ta.
“Muội muội xuất giá, con là tỷ tỷ nên thêm trang, ít nhiều gì cũng gom cho nó một .”
Đây là thêm trang, rõ ràng là cảnh cáo.
Bà cảnh cáo ta rằng đồ Đường không thích, không cần mới đến lượt ta, đừng có mà nảy sinh vọng tưởng viển vông .
Ta là thứ nữ của Đường gia. Tiểu nương ta không sủng ái, nên cha ta cũng chẳng thích ta.
Ta lớn đến mười tuổi, ngay cả cái tên khuê danh chính thức cũng chẳng có.
Sau này tiểu nương hồng hạnh vượt tường bị phát hiện, bị đ.á.n.h c.h.ế.t bằng gậy. Ta tuy may mắn thoát c.h.ế.t, nhưng từ đó ta không là cô nương Đường gia nữa, bị coi như nô tỳ nuôi ở hậu viện.
Nếu không lần này Cảnh Hành bỗng nhiên cầu cưới Đường , tỷ ấy lại không gả qua chịu nhục, thì e rằng người Đường gia đến c.h.ế.t cũng chẳng nhớ tới tồn tại của ta.
Trong lúc ta đang suy nghĩ xuất thần, Tú Nhi lại lấy ra một chiếc gỗ hoàng đàn, mở ra đặt trước mặt ta.
Hoàn hồn lại, ta cúi nhìn liền thấy một đầy ắp vàng bạc châu báu lấp lánh, suýt nữa chọc mù mắt ta.
“Vương gia nói nhà mẹ đẻ Vương phi thanh liêm, mắt nhìn của Vương phi lại cao, sợ rằng món trang sức theo không xứng với người nên đặc biệt sai người vào kho chọn thứ này ra. Nếu Vương phi không hài lòng, hôm có thể đích thân đi chọn.”
Câu nhà mẹ đẻ thanh liêm, nói nghe uyển chuyển thật.
Thật ra ý hắn là châm chọc Đường gia nghèo kiết xác chứ gì?
Nếu là Đường thật mà nghe Cảnh Hành đ.á.n.h giá trang sức yêu thích của mình như vậy, chắc tức đến ngất xỉu mất?
Ta một cái, tùy tiện lấy một cây trâm ngọc trai quấn tơ vàng từ trong ra, đưa cho Tú Nhi.
Nàng ta cũng rất điều búi tóc cho ta, rồi đi chuẩn bị bữa sáng.
Trông có vẻ nàng là một tiểu thị nữ bình thường không thể bình thường hơn.
Nếu như lúc nàng ta xoay người, không để lộ con d.a.o găm giấu hông.
Ta đẩy cửa đi ra thấy hai tên sai vặt canh cửa trong sân, lòng bàn tay và khớp xương đều có vết chai mỏng, một người đeo trường kiếm hông, một người theo roi chín khúc.
nhìn về phía ta, thần sắc theo lạnh lẽo thấu xương.
Nghĩ đến hai người thê t.ử c.h.ế.t bất đắc kỳ t.ử trước đó của Cảnh Hành, ta càng cảm thấy đáy lòng toát ra hơi lạnh.
Liệu có ngày hắn tâm trạng không tốt, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ta luôn không?
Ta nơm nớp lo sợ đợi mấy ngày liền mà vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Hành đâu. Cuối cùng nhịn không viết chữ hỏi Tú Nhi:
“Mấy ngày không thấy quân, chàng có việc quan trọng sao?”
“ Vương phi nhớ thương như vậy, Vương gia chắc chắn sẽ rất vui.”
Tú Nhi nói, vẻ mặt lộ ra lo lắng:
“ là, Vương gia phụng mệnh xuất kinh việc. Hiện nay mất liên lạc hai ngày rồi, nghe nói trước mất tích bị thương…”
Nghe nàng ta nói vậy, ta không kìm để lộ sắc mặt vui mừng. Kết quả ngay giây sau, liền có một bóng người cao lớn đĩnh đạc bước vào cửa, người theo mùi m.á.u tanh ẩm ướt.
Nụ môi ta chưa kịp thu lại, cứ cứng đờ môi.
Cảnh Hành cởi chiếc áo choàng bị nước mưa ướt sũng, sải bước đi đến trước mặt ta, đưa tay nắm lấy cổ tay ta.
ngón tay hắn lạnh băng, sắc mặt tái nhợt do mất m.á.u quá nhiều, ý trong mắt như bị sương mù che phủ, không mấy rõ ràng.
Hắn hơi dùng sức, kéo thẳng ta vào trong lòng hắn, giọng điệu như như không:
“Sao ? Nghe tin ta bị thương, nhân dường như vui mừng lắm nhỉ?”
3
Ta thật nghi ngờ tên này nãy giờ vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe lén.
Nếu không sao có thể về đúng lúc .
Hắn vùi mặt vào hõm vai ta, khẽ thở dài một hơi:
“Ta ở ngoài việc, trong lòng tâm tâm niệm niệm nhớ tới nhân. Đi ngày đi đêm, rốt cuộc cũng kịp trở về… nhân phản ứng này, thật khiến người ta đau lòng c.h.ế.t mất.”
Ta tin hắn mới là lạ.
Trong giọng nói của hắn chẳng nghe ra đau lòng cả.
Ta ngẩng lên, ném cho Tú Nhi một ánh mắt, bảo nàng ta lấy giấy bút tới.
Không ngờ nàng ta lại hiểu sai ý ta, vội vàng mở miệng:
“Vương gia có điều không , Vương phi ở trong phủ, cả ngày sầu mi khổ kiểm, lo lắng cho an nguy của ngài đến mức nuốt không trôi cơm. Nay thấy ngài bình an trở về, mặt mới có nụ . Ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tấm chân tình của Vương phi ạ!”
Tú Nhi đúng là không uổng công cái tên này (Tú = Tú lệ/Ưu tú/Trình diễn).
Nàng ta diễn sâu thật .
Cũng không Cảnh Hành rốt cuộc có tin hay không, nhưng sau một hồi im lặng, hắn cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, khẽ nhếch môi với ta:
“ nhân quả thực vì ta mà lo lắng đến sao?”
Ta nuốt trôi lời châm chọc khiêu khích xuống bụng, ôm lương tâm trịnh trọng gật .
Mây mù trong mắt hắn bỗng chốc tan biến,ánh mắt sáng rực như sao trời, vòng tay ôm ta chặt hơn một :
“Như vậy, thật là khó cho nhân vì ta mà lo lắng lao lực rồi.”
Ta lắc , nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình, ra vẻ thân mật cọ cọ.
Mắt thấy không khí trong phòng nóng lên, Tú Nhi cùng hạ nhân khác rất thức thời lui xuống.
Ta mấp máy môi như nói, định vào giấy bút bàn, Cảnh Hành bỗng nhiên bế bổng ta lên, đặt lên chiếc giường êm ở phòng .
người hắn theo hơi lạnh ẩm ướt đặc trưng của ngày mưa, quấn quýt lấy người ta.