Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
với mấy vị hoàng t.ử này mà nói, chữ “mật chỉ” nghĩa phi phàm.
Nụ Hoàng thượng càng nhạt hơn một chút:
“Tam ca cùng Trẫm tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng sau Trẫm lên ngôi đã giúp đỡ Trẫm rất nhiều. Trong Trẫm cũng vô cùng cảm kích. Nếu Đại Chu không có Tam ca, e rằng giang sơn cũng vững vàng.”
Ai cũng nghe ra được thâm và không vui ẩn trong lời này.
“ nguyện bảo đảm cho Nhiếp chính vương. Người với Hoàng thượng, với giang sơn Đại Chu chắc chắn tâm không đổi.”
Trường Ninh Hầu bỗng quỳ xuống, đầu tiên là cúi đầu hành lễ với Cảnh Hành, sau đó mới hành lễ phía Hoàng thượng.
tình cảnh này, sắc Hoàng thượng càng thêm không vui, nụ môi hoàn toàn biến mất.
Mà Thất Vương gia thì đứng dậy, chắp tay với Hoàng thượng:
“Gần đệ đọc sách, một điển cố về vị thừa tướng Trương Duy tiền triều. bày tỏ tấm quân ái quốc, không tiếc mổ tim tự chứng minh, cuối cùng trở thành danh lưu thiên cổ…”
người kẻ xướng người họa, cuối cùng đều im lặng nhìn về phía Cảnh Hành.
Không khí trong điện lạnh lẽo mà nghiêm túc. Cảnh Hành cầm chén rượu, như không nói: “Thất đệ hy vọng bổn vương cũng giống như Trương Duy, mổ tim tự chứng minh thành ư?”
“Đệ tuyệt không có này! qua gần đọc chút sách, nói cho Tam ca và Hoàng thượng nghe cho vui thôi.”
Cảnh Hành khẽ cong môi: “Vậy thì quả là hiếm lạ! Bao nhiêu năm Thất đệ đọc sách, vậy mà lại nhớ ra rồi.”
Nghe hắn kể tới , ta không khỏi toát mồ hôi lạnh thay cho hắn:
“Sao dám ở ngay trước Hoàng thượng mà châm chọc Thất Vương gia như vậy? Chỉ dựa hắn ta thì nào dám nói ra những lời như thế. phải là của Hoàng thượng muốn…”
Cảnh Hành chớp chớp mắt: “Ta biết. Cho ta đã chứng minh cho hắn xem rồi đó.”
Ta nhớ tới vết thương sâu xương vai hắn đêm đó thì ngẩn người giây lát, bỗng phản ứng lại: “Vết thương đó là do tự đâm?!”
“Tất .”
“Sao cần gì phải xuống tay tàn nhẫn không lưu tình như vậy? không thể làm bộ làm tịch chút thôi sao?”
Cảnh Hành thở dài: “Nếu không ra tay tàn nhẫn như vậy, e rằng lúc này Yến Yến đã không còn được gặp ta nữa rồi.”
Ta mím môi, trong dâng lên một nỗi chua xót.
Hắn tiếng ác bên ngoài. Ngay ta chưa xuất giá, nhốt ở hậu viện Đường phủ cũng từng nghe qua những lời đồn đại đáng sợ .
Thế nhưng ta gả phủ Nhiếp chính vương, cùng Cảnh Hành chung sống những ngày qua, trao đổi chân tình mới rốt cuộc tỉnh ngộ.
Vì giang sơn vững chắc, tất phải dùng thủ đoạn sấm sét.
Mà dưới những thủ đoạn tàn nhẫn đó, cũng tất phải có người gánh tiếng ác.
Chỉ có điều dưới sắp đặt của Tiên hoàng, người gánh vác tiếng ác là Cảnh Hành, nhưng người ngồi vững ngai vàng lại không phải là hắn.
“Hiện triều quân, bách tính an cư, đã đến lúc ta hưởng an nhàn rồi.” Cảnh Hành giơ tay, xoa đầu ta: “Đương , trước lui về làm một Vương gia nhàn tản, ta còn phải thay Yến Yến làm xong chuyện cuối cùng nữa.”
“Đường gia sụp đổ, với nàng và ta, với Đại Chu, đều là một chuyện tốt.”
ta vẫn nhìn hắn chằm chằm với vẻ nghiêm túc, Cảnh Hành liền dịu giọng dỗ dành ta:
“Được rồi, chuyện này không sớm thì muộn sẽ xảy ra . lương tiêu ngắn ngủi, chi bằng Yến Yến cùng ta trải qua?”
người hắn mặc một bộ tẩm y (đồ ngủ) mỏng manh trắng tinh, vạt áo hơi xộc xệch, làn da trắng như ngọc được ánh nến chiếu rọi bao phủ một tầng ấm áp dịu dàng.
Ngay bàn tay với những khớp xương rõ ràng đang đặt đai lưng ta , cũng trở vô cùng ám muội.
Ta nuốt nước miếng cái ực, tiếp đó liền nghe tiếng thì thầm trầm khàn như đang dụ dỗ của hắn: “Mấy ngày , Yến Yến thực đã lạnh nhạt vi phu quá lâu rồi.”
Chỉ một câu này, sợi dây lý trí trong đầu ta đứt phựt.
Sắc đẹp làm mờ lý trí. Ta giống như tên hôn quân đam mê sắc đẹp sáp lại gần hôn hắn, nói mơ hồ không rõ:
“Vậy nói xem muốn ta làm thế nào mới tính là không lạnh nhạt ?”
Cảnh Hành với vẻ vô tội dang tay: “Vi phu trọng thương mới khỏi, toàn thân vô lực, đành phải giao cho phu nhân tùy xâu xé vậy.”
Nến đỏ đêm đó, sáng rực một đêm.
Dường như lần này vạn đều đảo ngược, là Cảnh Hành gả cho ta vậy.
Hắn khẽ hít một hơi khí lạnh: “Yến Yến làm gì vậy?”
Ta lạnh: “Phu quân à, chuyện đêm đó trong thư phòng, ta nhớ rõ lắm đấy.”
Hắn bèn buông xuôi phản kháng, thậm chí còn bất lực thở dài: “Đúng là cô nương hay thù dai mà.”
13
sau tỉnh lại, thời gian đã gần đến trưa.
Do Cảnh Hành thương, trong cung sớm đã có thánh chỉ tới lệnh cho hắn nghỉ ngơi trong phủ tháng, không cần ngày ngày triều nữa.
Ta và Cảnh Hành đều biết tỏng, qua là cảnh cáo đầu tiên mà Hoàng thượng đưa ra nhằm tước bỏ quyền lực trong tay hắn.
“Hắn cũng đang kiêng kỵ. Dù sao hiện giờ mấy vị lương tướng trấn thủ biên cương đều do một tay ta đề bạt. Văn có thể trị quốc nhưng người bảo vệ lãnh thổ Đại Chu ta lại là những võ quan ra trận g.i.ế.c địch.”
“Cho trong chiếc hộp ở thư phòng dùng đựng Hổ phù?”
Ngay Hoàng thượng cũng biết chuyện chiếc hộp , lại kết hợp với lời Tú Nhi nói với ta ấy, ta rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Tiểu Uyển là người Hoàng thượng phái tới giám sát phủ Nhiếp chính vương đúng không? Ả ta cố tiếp cận ta. Sau ra nội viện nhiều lần, đã nắm rõ thời điểm phòng thủ yếu nhất mỗi ngày ở thư phòng mới lén lút mò , phải không?”
Tú Nhi đi chuẩn bữa sáng rồi Cảnh Hành búi tóc cho ta.
Người này thông minh khéo léo, thẩm mỹ cũng rất tốt. Hắn lựa tới lựa lui trong hộp trang sức của ta, cuối cùng cài lên tóc một cây trâm hồ điệp màu tím khói dưới chiếc lược san hô mạ vàng, đẹp đến mức không thốt lời.
Cảnh Hành nhìn gương đồng ngắm nghía một lát, lộ ra vẻ hài , rồi lấy bút than vẽ lông mày cho ta.
“Phải.” Hắn vừa tỉ mỉ vẽ mày, vừa đáp lời ta: “Ả ta một thân võ nghệ nhưng vẫn luôn che giấu rất kỹ. Chuyện ta trúng độc trước đó cũng là do ả ta lén lút hạ độc thủ. Sau này ta sai A tra kĩ, khó khăn lắm mới tra ra được ả.”
Ta kinh ngạc: “Ta đã bảo mà! Lọ t.h.u.ố.c độc đó rõ ràng ta giấu trong người sao tự lại chạy … hộp trang sức được.”
Lời còn chưa nói hết, ta bắt gặp ngay ánh mắt như tổn thương nặng nề của Cảnh Hành. Giọng ta lập tức im bặt, khựng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ muốn hạ độc .”
Ta nhận lấy lọ t.h.u.ố.c độc vì tạm thời trấn an đích mẫu và Đường Thính Nguyệt.
“ ta gả tới , gần như đã theo tất những gì ta có thể đi cùng những di vật tiểu nương ta lại, nhưng vẫn còn một bức bình phong thêu rất lớn, lại ở Đường phủ.”
“Lúc còn sống, tiểu nương ta đã thêu bức bình phong đó rất lâu, nói là muốn lại cho ta làm của hồi môn.”
“Thế nhưng đúng ngày xuất giá, lại đích mẫu giữ lại.”
“Sẽ có một ngày, ta phải quay về lấy.”
“Ta biết nàng chưa từng nghĩ tới. Nếu phu nhân thực muốn g.i.ế.c ta thì có đầy rẫy cách. Ví dụ như…”