Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

8.

Linh Diệc Nguyệt phán câu kết:

[Cho nên thât chỉ có mộ! Anh ta gài ~~]

[Ông chồng bệnh kiều của đạt đúng điều muốn rồi. thì… thỏa mãn, đúng không nào~?]

Tôi:

[… Ờ thì đúng là… thỏa mãn thật…]

Suýt không ngồi dậy nổi luôn rồi.

Kiến bưng khay đồ ăn bước vào, tôi vẫn đang nghịch điện thoại.

Anh khoanh tay tôi, trầm xuống:

“Định nhắn cầu cứu sao?”

Anh thản nhiên giật điện thoại khỏi tay tôi:

“Không ngoan gì cả. Chẳng lẽ phải khóa em lại thì em mới chịu ngoan ngoãn ở bên anh?”

Tôi lặng lẽ ngắm anh.

Một chiếc mặt nạ người chồng ôn hòa lý tưởng bị tháo xuống… thì ánh mắt đen đặc, nặng trĩu chiếm hữu và d.ụ.c vọng của anh xuất hiện.

Trời ơi… đẹp trai kiểu đáng nhưng lại quyến rũ đến mức muốn xỉu luôn á.

rồi.

Nếu anh đã biết tôi giả vờ ngoại tình sớm…

Thì giờ cho tròn vai cũng đâu có gì quá đáng.

Tôi trợn mắt, bực bội sâu:

“Anh lấy quyền gì mà quản tự do của em! Em chỉ muốn nhắn bạn thân vài câu thôi! Hôm qua vì anh mà em b.o.m kèo người ta đấy!”

Anh mím môi, đưa mắt sang đôi còng tay da cừu trên bàn.

“Vợ ơi, ngoan một chút.”

Tôi lùi lại, vùng vằng:

“Đừng lại gần! Không cần!”

Miệng thì kêu không, nhưng tay tôi vẫn đưa đúng hướng cho anh khóa lại, bởi cái chốt còng này hơi khó bấm…

Sau anh đút tôi ăn từng muỗng.

Ăn xong, tôi lại cố minh rằng không hề ngoại tình.

Và… đúng như dự đoán

Lại là một màn trừng phạt ngọt ngào khiến tôi hét khô cả cổ.

Ngày thứ bảy kể chấp nhận bạo lực tình yêu của chồng.

Tôi cảm giác chất dinh dưỡng không theo kịp tiến độ nữa rồi: eo thì mỏi, chân thì run.

Ngược lại, Kiến mấy ngày nay tâm trạng tốt đến lạ.

Nụ của anh không kiểu lịch rập khuôn, mà là thật lòng, thỏa mãn.

Anh đang sấy tóc cho tôi.

Ánh mắt trong gương vẫn là dáng vẻ ch.ó trầm uất dính chủ không rời.

Tôi lại nổi m.á.u nghịch ngợm:

“Anh yêu này… thật ra anh biết sớm là em không có ngoại tình, đúng không?”

Tay anh khựng lại một nhịp.

Không trả lời.

Chỉ tăng tốc máy sấy, rồi giả điếc.

Tôi dí sát:

“Anh đang cố tình trừng phạt em phải không?”

Anh căng thẳng, sấy loạn lên.

Tôi rút phắt điện máy sấy, thẳng vào mắt anh:

“Anh yêu~ nói gì đi chứ?”

Anh cúi , nhỏ xíu như bị nghe thấy:

“Ừ… anh biết em không ngoại tình. Anh xin lỗi.”

Đến lượt tôi im bặt.

Tôi chải tóc, bôi kem dưỡng, đợi anh nói tiếp.

Quả nhiên, anh sốt ruột chủ động:

“Để anh buộc tóc cho em nhé?”

Tôi lườm:

“Anh thích gì thì . Em đâu có tự do đâu mà ý kiến.”

Anh cuống lên:

“Có chứ vợ ơi! Có mà! Anh xin lỗi… anh không phải cố tình giả vờ không tin em đâu.”

anh run run:

“Lúc anh tin. Tin đến mức… hãi. rằng em tìm người khác rồi… muốn rời anh.”

Anh khổ:

“Anh lớn em 5 . Bây giờ có thể chưa là gì… Nhưng năm 30, 35… Anh vẫn em 5 .”

“Khoảng cách 5 em có lẽ chẳng đáng gì, nhưng ngoài kia lúc nào cũng có những chàng trai trẻ , mới mẻ anh.”

Anh ngẩng tôi, đôi mắt đỏ hoe và thành thật đến nghẹt thở:

“Anh cảm thấy không có gì để giữ em lại bên cả?”

Anh ấy quỳ nghiêng bên cạnh tôi, cẩn thận áp mặt vào lòng bàn tay tôi, giống hệt một chú cún bị rơi.

“Vợ à, anh yêu em. Thật rất yêu em. Nhưng có vẻ… anh đã hỏng mọi thứ rồi.”

tính cách khó ưa như anh… vừa không biết nói lời ngon ngọt, chả thích nổi.”

“Anh hình như chẳng có chút ưu điểm nào, một người như anh… gì xứng em?”

Kiến khép mắt lại, khàn hẳn đi:

“Thôi thì… Vợ à… Cảm ơn em đã cho anh cơ hội… để anh tham lam ở bên em lâu đến thế.”

Anh nghẹn lại:

“Đợi em soạn xong đơn ly hôn, anh ký. Anh rời đi tay trắng. Em không cần anh, nhưng… mong rằng em đồng ý nhận tiền của anh.”

Tôi nhặt chiếc còng tay da non đặt trên bàn lên.

“Nói xong chưa?”

Anh khẽ gật :

“Xong rồi… Em muốn đuổi anh đi sao?”

Tôi bật , chủ động đưa hai tay chụm lại trước mặt anh:

“Nói xong thì khóa vào đi. Em lại thích anh thế này đấy. lại, nói em muốn ly hôn? Em chưa từng nghĩ đến chuyện rời anh.”

“Nếu thật ghét anh, sao em lại chọn cưới anh chứ?”

Anh tròn mắt tôi:

“…Em đang nói gì vậy? Anh đâu có t.h.u.ố.c vào nước của em…”

Tôi nắm cổ áo anh, kéo xuống hôn một cái:

“Ý em là… chúng ta sinh ra để dành cho nhau. Em thích người thật của anh.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

Tôi cau mày trêu anh:

nói anh không có ưu điểm? Anh có cả đống nhé. Anh đúng giờ, biết giữ lời hứa, chu đáo, tinh tế, có rất nhiều tình yêu thương, biết nâng niu động vật nữa.”

Kiến bật :

rồi… anh biết em đang dỗ anh vui. Cảm ơn em, vợ yêu.”

“Em không dỗ anh. Em nói thật đấy.”

Anh khẽ nhíu mày:

“Nhưng… em chưa từng thấy anh chơi động vật mà? Sao lại nghĩ anh yêu thương chúng?”

Tôi mở điện thoại, lật ra một bức ảnh cũ, ảnh chụp vở hồi tiểu học: “ ngoan ngoãn đừng mở cửa”.

“Anh nói từng gặp em, đúng không? Em đã lục lại ảnh cũ… và phát hiện cũng từng chú ý đến anh.”

có nhiều thật trong buổi . Giáo viên bảo xong mang xuống bếp. Nhưng có một trai, mới mười mấy , đã tiền mua hết bầy đem về nuôi.”

“Nếu em nhớ không lầm… bé ấy là anh, đúng không?”

Tôi chỉ vào góc ảnh, một thiếu niên gầy gò áo thun đen, ôm chặt trong tay.

Kiến mỉm khẽ, gật :

“Ừ, là anh.”

Tôi chống cằm anh:

“Lúc em lo anh đem về thịt, nên đã nhờ người âm thầm theo dõi anh một đoạn. Thấy anh thực nuôi đàng hoàng rồi… em mới thôi.”

Anh hơi cong môi:

“Thì ra… em đã cho người theo dõi anh.”

Tôi ngả người vào vòng tay anh:

“Thế nên… chuyện thơ kể xong rồi. Có phải đến lúc nói chuyện người lớn không?”

Anh hôn lên đỉnh tôi, trầm sâu:

“Ví dụ như…?”

Tai tôi nóng bừng.

“Ví dụ như… em muốn anh vừa khóc… vừa đến cùng…”

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương