Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4fkY5wKIr4

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Ta trốn sau một bụi cây,  thấy tướng quân cầm một cái bàn tính đi vào phòng của phu nhân.

Tướng quân dáng người cao lớn, bờ vai rộng, dáng điệu oai vệ, khiến người ta có cảm giác vô cùng an tâm khi ở bên.

Mặc dù nước da có chút đen sạm, nhưng không sao, a nương ta trắng trẻo, ta giống a nương.

Ta nhìn ông ấy một cách say mê.

Hóa ra ông ấy chính là cha của ta!

Đúng như a nương nói, cha ta là một người anh hùng vĩ đại.

Nghe nói những vị anh hùng luôn bận rộn, vì vậy chuyện ông ấy ít đến thăm ta cũng không có gì đáng trách.

Ta vui mừng đến mức muốn nhảy lên, nhưng không ngờ lại đá phải một hòn đá nhỏ bên dưới.

“Ai đó?”

Tướng quân quay lại, giọng nói trầm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào bụi cây nơi ta đang ẩn nấp.

Ta hoảng hốt, ngay lập tức ngồi bệt xuống đất.

Tướng quân kéo ta ra ngoài.

Ta vẫy tay với ông ấy: “Cha… cha ơi…”

Tướng quân hơi giật mình, suýt nữa là làm ta ngã xuống đất:

“Ngươi là con cái nhà ai? Sao có thể tùy tiện nhận cha như vậy?”

Ngọn lửa trong lòng ta như bị dập tắt, ta tủi thân nói:

“Con là Ngọc Nhi…”

“Ngọc …. Nhi?”

Tướng quân còn đang trầm ngâm suy nghĩ, thì một giọng nói ấm áp vang lên.

“Đây là con gái của Dung Tịnh Thu, Dung Niệm Ngọc. Tướng quân, sao đến con ruột của mình cũng không nhận ra vậy?”

Tướng quân nghe thấy phu nhân nói vậy thì ấp úng lên tiếng.

“Sao….sao ta lại không nhận ra chứ! Ngọc Nhi, ta nhớ ra rồi. Chỉ là không ngờ con lớn nhanh như vậy…”

Phu nhân lạnh lùng nhìn tướng quân, khóe miệng cong lên một nụ cười bí ẩn.

19.

Tướng quân quay đi, ngượng ngùng, lẩm bẩm:

“Ta đi thăm a nương của tiểu nha đầu này.”

Nói rồi, ông bế ta lên và vội vã rời đi.

Ta bị ông ấy lắc đến hoa mày chóng mặt, trong lòng dâng lên nỗi khổ khó nói thành lời.

Phu thê bọn họ tại sao lại thích xách theo con mình đến thế nhỉ?

A nương và tướng quân ngồi đối diện nhau khá lâu.

Tướng quân liên tục đưa chén trà lên miệng, a nương ta thì chăm chú thêu thùa, cả hai đều không nói lời nào.

Ta ngồi cạnh nhìn, cảm thấy không khí giữa họ thật kỳ lạ.

Lẽ nào… họ ngượng ngùng sao?

Ta quyết định phải phá vỡ sự im lặng này.

“A nương ơi, không phải người rất nhớ cha sao? Cha đang ngồi ngay trước mặt a nương đó, người không vui sao ạ?”

“Phụt…”

Tướng quân không kìm được, một ngụm trà phun ra ngoài, a nương ta vội vã lấy khăn tay lau giúp ông.

Ta chớp mắt nhìn hai người họ. A nương vội nói với ta: “Ngọc Nhi, a nương và…. có chuyện cần nói, con ra ngoài chơi trước đi.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu, trèo xuống ghế, ra ngoài và nhón chân đóng cửa.

Không có nơi nào để đi, ta đành ngồi ở cửa, kiếm sợi dây chơi cho đỡ buồn.

Tiếng trò chuyện phía sau cánh cửa thi thoảng vọng vào tai ta.

“Tướng quân, phu nhân đối xử với mẹ con ta rất tốt. Thực sự ta cảm thấy rất áy náy. Sao người không nói cho bà ấy biết thực ra Ngọc Nhi là….”

“Không được! Chuyến đi diệt giặc lần này, ta đã tìm thấy một số manh mối có thể liên quan đến….”

“Manh mối gì?” A nương hỏi, giọng đầy phấn khích.

“Ta rất tiếc. Vì sự an toàn của nàng và con, tạm thời ta không thể nói được… Trước mắt chưa đủ vật chứng, không thể đánh rắn động cỏ.”

“Ta hiểu rồi. Đa tạ tướng quân. Còn chỗ phu nhân thì….”

“Không cần lo. Ta hiểu tính Sương Nhi. Đến khi toàn bộ chân tướng được hé lộ, nàng ấy sẽ hiểu thôi.”

Cuộc đối thoại bí ẩn đến nỗi bộ não bé nhỏ của ta không tài nào hiểu nổi.

20.

Mãi đến gần trưa mới thấy a nương mở cửa. Tướng quân bước ra ngoài.

Ta nhìn ông ấy, ánh mắt đầy háo hức: “Cha không ở lại dùng bữa sao ạ?”

Nét mặt ông thoáng chút sửng sốt. a nương lại kéo ta đứng bên cạnh, nói: “Tướng quân rất bận, chúng ta đừng làm phiền người, được không nào?”

Ta khịt mũi, ủ rũ đáp lại: “Vâng.”

“Hay là ta cùng Ngọc Nhi dùng cơm nhé? Cũng không mất bao thời gian đâu.”

Nhưng a nương lập tức lắc đầu: “Tướng quân, người còn phải đến gặp phu nhân nữa. Ta và con ở đây được rồi, không sao đâu.”

Đợi tướng quân rời đi, a nương bế ta vào lòng an ủi: “Ngọc Nhi, từ giờ con phải gọi ông ấy là “tướng quân”, không được gọi “cha” nữa, nhớ chưa?”

Ta hỏi a nương lý do vì sao thì bà lại không nói.

“Dù sao thì, con cũng không được gọi ông ấy là “cha”. Ngọc Nhi ngoan, nghe lời a nương nhé!”

Ta vốn dĩ vì chuyện tướng quân không ở lại dùng bữa mà không vui, nay lại vì chuyện này mà tỏ ra bướng bỉnh.

“Không! Tướng quân là cha của con, tại sao con không thể gọi chứ? A nương nói thật vô lý.”

Nói dứt lời, ta trèo xuống khỏi người a nương, hờn dỗi chạy về phòng mình.

“Ngọc Nhi!”

A nương và ta cãi nhau mấy ngày chưa dứt.

Cho đến một ngày, ta nghe được đám gia nhân trong nhà nói chuyện với nhau.

“Này, mọi người nói xem, tướng quân sao vẫn chưa cho người kia danh phận gì nhỉ? Cũng về phủ được nửa năm rồi còn gì.”

“Đương nhiên là vì nghĩ cho phu nhân rồi! Hoàng quản gia không phải đã nói sao, bọn họ chỉ là khách, nên chúng ta chỉ được gọi là “Dung nương tử” và “Ngọc tiểu thư” thôi.

“Ý của Hoàng quản gia hiển nhiên là ý của phu nhân rồi.”

“Thật ra vị Dung nương tử này cũng rất an phận, tuy phu nhân là người tốt, nhưng làm gì có người phụ nữ nào sẵn sàng đem phu quân của mình chia sẻ với người khác? Bà ấy không muốn để Ngọc tiểu thư gọi tướng quân là “cha”.

Hóa ra đây là lý do mà ta không được gọi tướng quân là “cha” sao?

Nhưng ta cho rằng, phu nhân không phải loại người như vậy.

Trong lòng cảm thấy ấm ức, ta liền lén đi tìm phu nhân mà không để a nương biết.

21.

Lúc ấy, phu nhân đang luyện võ. Chiếc roi bạc vung ra, phát lên những tiếng kêu tí tách.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương