Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Thân thể bà nhanh như chớp, chiếc roi dài trong tay bay lên hạ xuống, sau một màn roi pháp, từng chiếc cọc gỗ trước mặt lần lượt gãy vụn.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào thân thể phu nhân, khiến cả người bà ấy như đang phát sáng.

Ta bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.

Phu nhân thấy ta đến, mỉm cười nói: “Tiểu nha đầu, muốn học không?”

Ta gật đầu vô thức, rồi lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng đáp: “A nương dặn không được làm phiền phu nhân.”

Phu nhân nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, lại nói: “Đứng tấn cho ta xem”

Ta làm theo lời bà ấy nói. Phu nhân đẩy ta từ phía sau, ta liền lập tức ngã khuỵu.

Bà ấy lắc đầu cảm thán: “Roi pháp của ta thật sự chưa thể truyền dạy cho con được. Ít nhất phải đợi ngươi đứng tấn vững đã.”

Phu nhân lại cúi thấp người nhìn ta.

Ta trong lòng vô cùng do dự, sợ rằng nếu nói ra thì sẽ làm phu nhân tức giận, bèn lắp bắp đáp: “Phu… phu nhân, a nương nói con không được gọi tướng quân là “cha””.

“Có phải…. là phu nhân không cho tướng quân làm “cha” của con không?”

Giọng nói của ta càng lúc càng nhỏ lại. Phu nhân vẫn im lặng không nói lời nào, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.

Ta lại cảm thấy hơi buồn bực.

“Tại sao ai cũng đều có cha, còn Ngọc Nhi thì không?”

“Nếu phu nhân không bằng lòng, vậy con có thể gọi tướng quân là “cha” khi xung quanh không có người được không ạ?”

Một tia đau khổ thoáng qua trong mắt phu nhân, nét mặt lại trở nên dịu dàng hơn.

[Ta suýt chút nữa quên mất, con bé từ nhỏ đã chỉ có a nương là chỗ dựa duy nhất.]

“Được rồi, ta biết rồi, con muốn gọi thì cứ gọi đi.”

“Thật sao ạ?”

“Thật. Ta đã nói rồi mà”

Ta vui mừng khôn xiết, lại mơ hồ cảm thấy vầng hào quang sau lưng phu nhân hình như lại sáng hơn.

“Phu nhân, người quả là một người tốt!”

Chiều hôm đó, tướng quân ghé qua nơi ở của a nương ta.

Ông cho phép ta nếu sau này gặp lại, có thể gọi ông là “cha tướng quân”

Ta háo hức ôm chặt chân ông ấy, nhất định không chịu buông ra.

Những ngày sau đó, ta ước mỗi ngày mình có thể xuất hiện trước mặt tướng quân tám trăm lần, để mỗi lần nhìn thấy ông, ta có thể ngọt ngào gọi ông ấy là “cha tướng quân”.

Nhưng mỗi lần gặp phu nhân, lại nghe thấy giọng nói chua chát trong đầu bà ấy.

“Cha tướng quân, cha tướng quân, thật khiến bổn phu nhân nhức đầu.”

A nương có vẻ không vui giống như ta. Mỗi lần ta muốn đi gặp tướng quân, bà đều tìm cách ngăn cản, còn nói tôi phải giữ chừng mực.

Mặc dù không hiểu thế nào là giữ chừng mực với cha mình, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn làm theo lời dạy của a nương.

Tôi tự an ủi bản thân bằng việc ôn lại những từ đã được học.

“Tương lai còn dài”, Dung Niệm Ngọc, giờ là đứa trẻ đã có cha rồi, không được quá tham lam.”

22.

Năm mới sắp đến gần. Nghĩ đến việc bản thân đã có gia đình mới, ta lại càng muốn tặng quà cho người nhà của mình.

A nương đã dạy ta cách tết nút dây.

Ta tết cho phu nhân một bông hoa mai, còn tết cho cha tướng quân và Tiêu Minh Trạch một nút bình an.

A nương dạy ta làm người phải rộng lượng, vậy nên ta tết cho Tiêu Minh Trạch một con bướm.

Chớp mắt đã đến đêm giao thừa. Phủ tướng quân được trang hoàng bằng đủ loại lồng đèn lộng lẫy sắc màu. Ta kê một chiếc ghế ra cửa, lòng khấp khởi chờ đợi.

Trời dần tối, ngoài cửa vẫn vắng tanh không bóng người. A nương nhỏ giọng gọi ta vào trong.

Ta tuyệt vọng cầu xin: “A nương, đợi thêm chút nữa được không ạ?”

A nương cùng ta đợi cho đến khi những chiếc đèn lồng đầu tiên được thắp lên. Ta cúi đầu, nhin bà từ từ đóng cánh cửa lại.

Vào trong phòng, a nương lấy ra một chiếc túi, bên trong có hai thỏi bạc nhỏ tặng ta như những năm trước. 

“Chúc cho Tiểu Ngọc Nhi của ta luôn được bình an và hạnh phúc”

Ta tặng a nương hoa sen đã chuẩn bị từ trước.

“Ngọc Nhi chúc a nương vạn sự như ý, luôn luôn vui vẻ”

Ta cố nặn ra nụ cười, lại nhìn vào bốn chiếc nút dây trong hộp, chẳng còn tâm trí nào đón năm mới nữa.

Có lẽ họ căn bản không thiếu người nhà.

Ta thở dài cúi gằm mặt xuống, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của phu nhân.

[Cuối cùng cũng xong việc rồi. Tiểu Ngọc Nhi bọn họ có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi đâu nhỉ?]

Tim ta hẫng đi một nhịp, lập tức chạy ra ngoài.

“Ngọc Nhi, con đi đâu thế?”

Ta vội vã chạy ra cửa bên ngoài, vừa thở hổn hển vừa vô thức cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực, nhìn cánh cổng bằng vẻ mặt háo hức.

Chẳng bao lâu, một tiếng gõ cửa vang lên.

Ta dụi tai mấy lần để chắc chắc mình không nghe nhầm.

 A nương đã đứng canh ta từ lúc nào. Ta phấn khích nắm lấy tay bà, chỉ ra ngoài cửa.

“A nương, bên ngoài có người kìa!”

A nương bèn mở cửa ra.

23.

Phu nhân cầm lồng đèn, cùng cha tướng quân đứng trước cửa.

Những chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến khuôn mặt của cả hai trông dịu dàng hơn bình thường.

Phía sau họ, Tiểu Minh Trạch và Tiêu Minh Trạch đều mặc áo choàng gấm đỏ thẫm.

Một người nét mặt dịu dàng, người còn lại thì trừng mắt nhìn ta.

Còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên khóe mắt lại cảm thấy cay rát.

“Dung nương tử, Niệm Ngọc, năm mới đến rồi, cả nhà ta cùng nhau đón mừng nhé.”

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương