Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

Tôi luống cuống đến mức suýt bốc hỏa trên đầu, chỉ biết liên tục xua tay: “Không… không cần, bệnh em không nặng đến mức đó, ngủ một giấc là khỏe.”

Giọng anh cực kỳ dứt khoát: “Không được, em khó chịu nhiều ngày rồi, nhất định phải đi khám.”

Tôi từ chối: “Bữa tiệc rất quan trọng, anh cứ lo việc của anh trước đi.”

“Chờ anh về rồi khám cũng được mà.”

Dĩ nhiên, lúc anh quay về, tôi và Ôn Niên đã cao chạy xa bay.

Nhưng anh chẳng để tôi toại nguyện: “Chỉ là một người không quan trọng, khám cho em trước đã.”

“Nghe lời.”

Thấy Thẩm Hoài Châu thật sự muốn kéo tôi đi, tôi đành bám chặt vào tay vịn ghế sofa:

“Thật ra… thật ra em lừa anh, em không đau ốm gì.”

Anh rõ ràng không tin.

Tay anh hơi nới lực, nhưng nét mặt đầy bất mãn: “Dù em nói gì thì hôm nay cũng phải đi kiểm tra.”

Mồ hôi tôi vã ra như tắm.

Bỗng tôi nảy ra một kế mà nắm ống tay áo anh: “Thật sự không có gì đâu, em chỉ muốn ở nhà với Ôn Niên, hôm nay cậu ấy buồn, em lo cho cậu ấy.”

Anh nhìn tôi đầy hoài nghi.

 Tôi tiếp tục: “Anh cũng biết mà, cô ấy là một trong những người quan trọng nhất với em.”

“Em không muốn để cậu ấy phải cô đơn một mình.”

Có vẻ Thẩm Hoài Châu đã nhớ ra chuyện giữa em trai mình và bạch nguyệt quang nên khẽ buông tay tôi, gật đầu: “Em ở lại với cô ấy cũng được.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi phấn khởi hôn nhẹ lên môi anh: “Anh tốt quá, tối nhớ uống ít rượu thôi nhé, bye bye!”

Anh giữ chặt eo tôi, cúi đầu hỏi: “Cô ấy là một trong những người quan trọng, vậy người khác là ai?”

Thật ra chẳng có “người khác” nào.

Ôn Niên là người thân thiết nhất trong cuộc đời tôi.

Nhưng để dỗ anh, tôi bèn nói: “Đương nhiên là anh rồi, chỉ hai người các anh, không còn ai khác.”

Khóe môi anh khẽ nhếch: “Khéo mồm.”

Nói xong, Thẩm Hoài Châu lập tức hôn xuống làm chân tôi mềm nhũn suýt không đứng nổi.

Sợ anh mất kiểm soát, tôi vội đẩy nhẹ: “Muộn rồi, anh mau đi đi.”

Thẩm Hoài Châu lúc này mới chịu buông tay: “Tối nay đừng ngủ trước.”

Để tiễn được anh, tôi dám đồng ý mọi thứ.

Đợi chiếc xe biến mất hoàn toàn sau cánh cổng thì tôi mới thở phào, ba chân bốn cẳng chạy lên tìm Ôn Niên.

5

Tôi chỉ gõ cửa một cái mà Ôn Niên đã mở hé và kéo tôi vào ngay.

Vừa bước vào, đập vào mắt tôi là bốn chiếc vali to sừng sững khiến tôi sững sờ:

“Cậu… quả thật định đi trốn?”

Lôi theo từng này vali, e rằng chưa ra khỏi nhà họ Thẩm đã bị người ta cho là kẻ trộm mà tóm cổ rồi.

Ôn Niên phủi tay, hoàn toàn không thấy điểm bất ổn:

“Phải, mang hết đống này đi theo, đỡ tốn công mua mới ở ngoài.”

“Ra ngoài rồi, chắc chắn không thể quẹt thẻ của bọn họ.”

“Tiết kiệm được chút nào hay chút ấy chứ.”

Tôi câm nín: “…”

Thôi, chỉ cần cô ấy vui là được.

Chờ lúc người làm đang ăn cơm tối, chúng tôi lén kéo hành lý xuống lầu.

Vì vali quá nặng nên tạo ra tiếng động không hề nhỏ.

Tôi nhanh trí làm bộ giận dữ: “Ngày nào cậu cũng mua linh tinh thế này, vứt hết cho tớ!”

Vừa chạm mắt nhau, Ôn Niên liền hiểu ý.

Cô ấy lừ lừ kéo vali đi nhanh ra cửa: “Bớt giở giọng chị dâu với tớ đi!”

“Được thôi, vứt thì vứt!”

“Để tớ giúp cậu vứt!”

Người làm đều sửng sốt nhìn cảnh hai chúng tôi “trở mặt thành thù,” nhất thời chẳng biết phản ứng thế nào.

Tôi tranh thủ cơ hội ấy, cũng bước ra ngoài: “Được, tớ vứt hết!”

Cứ thế, chúng tôi diễn màn cãi nhau đến tận ngoài cổng biệt thự.

Tôi đặt hai chiếc vali cạnh thùng rác rồi kéo Ôn Niên trèo lên chiếc xe đã đặt trước.

Ôn Niên ngoái lại mấy lần: “Khoan, đồ đạc…”

Tôi giật cô ấy: “Đồ đạc gì mà đồ đạc.”

“Cậu để đấy thì họ mới tin chúng ta cãi nhau thật!”

Phải làm như thế mới tranh thủ thêm được chút thời gian.

Bằng không thì chưa ra khỏi khu biệt thự đã bị phát hiện.

Ôn Niên lập tức hiểu ra: “Cũng đúng, rác rưởi thì phải vứt chung với đám đàn ông rác rưởi!”

Chúng tôi chẳng dám chậm trễ nữa, sau khi vào đến sân bay liền lôi quần áo trong vali ra thay.

Tôi vừa thay đồ vừa giục: “Nhanh lên, tranh thủ lúc bọn họ còn chưa dự xong tiệc, chúng ta phải đi qua mấy chặng!”

Nhung mãi mà tôi không nghe bên trong đáp lại.

Tôi tưởng cô ấy đã ra ngoài nên tôi thay xong liền đi ra.

Ai ngờ vừa bước khỏi nhà vệ sinh, tôi lại nhìn thấy Thẩm Hoài Châu đang đứng cách đó không xa, nét mặt anh lạnh như băng.

Tôi sợ đến mức đầu óc trống rỗng.

Nhân lúc anh chưa đến gần, tôi đội mũ áo hoodie định chuồn ngay.

Nhưng chưa kịp đi được mấy bước ven nép tường thì đã bị người ta nắm lấy mũ.

Toàn thân tôi run lên, cúi đầu thấp hết mức có thể.

Sao anh đuổi đến nhanh vậy?

Giờ này lẽ ra anh phải đang nâng ly chúc tụng ở bữa tiệc chứ.

Tôi cúi gằm mặt, anh liền dùng ngón tay nâng cằm tôi, bắt tôi ngẩng mặt lên.

Thẩm Hoài Châu cười như không cười: “Giả ốm rồi làm nũng, không chịu đi với anh hóa ra là để làm việc này hả?”

Tôi đâu dám đáp lại, chỉ biết lảng tránh ánh nhìn của anh.

Thẩm Hoài Châu khẽ thở dài, giọng có chút dịu lại: “Nói anh nghe, tại sao em phải chạy trốn?”

“Chỗ nào anh khiến em không hài lòng?”

Tôi nói lí nhí: “Không biết nữa.”

Thật ra chỉ vì Ôn Niên.

Anh nhắc lại: “Không biết?”

Tôi chột dạ: “Cậu ấy chạy thì em cũng chạy… vậy thôi…”

Tôi không thể rời xa cô ấy.

Thẩm Hoài Châu cười giận dữ: “Cô ta chạy vì thằng em của anh có bạch nguyệt quang, anh lại không có ai, em chạy theo làm gì?”

Tôi không dám lên tiếng.

Anh gằn giọng: “Nói!”

Tôi giật mình suýt khóc: “Em không thể phản bội chị em, cậu ấy chạy rồi thì em ở lại làm gì nữa?”

Có vẻ anh không ngờ tôi lại trả lời như thế nên tức đến mức hơi thở trở nên nặng nề.

Rất lâu sau, anh mới điều chỉnh lại tâm trạng: “Về nhà.”

Tôi rón rén: “Anh… đưa điện thoại lại cho em được không?”

Từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh đến giờ, tôi không thấy bóng dáng Ôn Niên, cũng chẳng thấy Thẩm Tu Bạch.

Chắc cô ấy vẫn còn cơ hội trốn thoát.

Tôi cần thông báo để cô ấy đổi lộ trình.

Anh liếc xéo tôi: “Muốn báo cho cô ta trốn tiếp?”

Tôi phản ứng ngay: “Không… em chỉ xem giờ thôi.”

Anh giơ cổ tay đeo đồng hồ về phía tôi: “Xem đi.”

Tôi nghẹn họng không nói nên lời, đành nắm tay anh kéo xuống: “Anh cứ cho em dùng máy một chút đi, xin anh mà.”

Thẩm Hoài Châu vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng đầy vẻ lạnh lùng: “Không cần nhắn nữa, cô ta cũng bị tóm rồi.”

Anh ngừng lại, nhìn tôi rồi cười lạnh: “Chắc đêm nay cô ta cũng không khá hơn em là bao.”

Tôi cuống quá, hỏi lớn: “Hai người định làm gì?”

“Rõ ràng thằng em anh lăng nhăng trước, Ôn Niên bỏ đi thì sao chứ?

“Hai người anh em các anh đều không phải loại tốt đẹp gì!”

Tôi càng nói càng kích động, quên béng mất chuyện Thẩm Hoài Châu vốn chẳng tử tế.

Anh sầm mặt, nhưng xem ra tôi đã liều mạng rồi, đằng nào cũng “chết” nên quyết nói vài câu cho hả dạ.

Tôi trừng mắt: “Anh nhìn gì mà nhìn?”

“Có giỏi thì thả bọn em ra!”

Anh siết chặt eo tôi, rồi ghé sát tai, cười lạnh sao cho chỉ tôi nghe thấy: “Anh không có bản lĩnh thả em, nhưng anh thừa sức hành em chết đi sống lại tối nay.”

Mặt tôi lập tức tái mét.

Giọng tôi run rẩy: “Em xin rút lời. Em không nói gì nữa.”

Nói dứt câu mà anh vẫn lạnh tanh: “Muộn rồi.”

6

Sau khi bị Thẩm Hoài Châu giày vò suốt một đêm, khi tỉnh lại tôi khản giọng đến mức nói không ra tiếng.

Tôi vịn tường, run rẩy bước sang phòng của Ôn Niên.

Sắc mặt cô ấy rất tệ, mắt còn sưng đỏ.

Tôi lấy chiếc thẻ ngân hàng giấu trong áo ngủ ra: “Mấy cái này là do Thẩm Hoài Châu cho tớ, cậu chuyển vào tài khoản của mình đi.”

“Lần này cậu cứ chạy trước, đừng bận tâm đến tớ.”

Tối qua, tôi có hỏi thử anh ấy vì sao lại tìm ra chúng tôi nhanh như vậy.

Anh nói bởi hai người chúng tôi cùng nhau trốn, mục tiêu quá rõ ràng.

Lại thêm việc hai đứa vốn thân thiết bất ngờ to tiếng cãi vã, còn kéo theo vali rời khỏi nhà càng khiến người làm nghi ngờ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương