Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pimguE7o0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 3

Gần như ngay từ lúc họ gọi báo tin, anh đã đoán ra nguyên nhân.

Nghĩ đến chuyện hôm qua tôi lừa anh, anh càng tức hơn.

Tôi lắc lắc đầu muốn đuổi mấy suy nghĩ vớ vẩn đi, rồi nghiêm túc nhìn Ôn Niên: “Cậu cứ đi trước đi, đợi cậu ổn định xong, tớ sẽ tìm cách đoàn tụ với cậu.”

Thực ra tôi chạy trốn chỉ vì không muốn xa Ôn Niên, nên cậu ấy bỏ đi thì tôi cũng bỏ đi.

Nhưng sau trải nghiệm tối qua, tôi đã quyết tâm dứt khoát.

Người như Thẩm Hoài Châu, ở bên lâu không ổn chút nào.

Mắt Ôn Niên đỏ hoe.

Cô ấy lắc đầu: “Đi không được, Thẩm Tu Bạch lấy hết giấy tờ của tớ rồi.”

Tôi vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, hỏi đầu đuôi ra sao.

Ôn Niên sụt sịt: “Anh ta bảo tớ không xứng ghen tuông vì bạch nguyệt quang, cả đời này chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.”

Tôi nắm chặt tay.

Đúng là đồ cặn bã.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, tôi nhìn thẳng vào mắt Ôn Niên: “Yên tâm, chứng minh thư hay hộ chiếu gì, tớ sẽ tìm cách lấy lại cho cậu.”

Nghe xong, cô ấy không kìm được nữa mà ôm tôi òa khóc nức nở.

Tôi thở dài, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ấy.

7

Giữa tôi và Ôn Niên chưa từng xảy ra mâu thuẫn giữa thiên kim thật – thiên kim giả.

Bởi trong mắt cha mẹ nhà họ Ôn, chúng tôi chỉ là hai món hàng để trao đổi.

Ngay lúc việc kinh doanh bắt đầu sa sút, họ đã có ý định “bán” chúng tôi.

Nhưng tôi và Ôn Niên kiên quyết không chịu, vì thế không biết đã bị đánh bao nhiêu trận.

Mỗi lần bị đánh, cô ấy đều dốc sức che chở cho tôi.

Thời gian cùng ở họ Ôn, chúng tôi luôn sống dựa vào nhau để tồn tại.

Về sau khi nhà họ Ôn phá sản, họ bèn giao chúng tôi tới nhà họ Thẩm để gán nợ.

Ban đầu chúng tôi thỏa hiệp chỉ vì anh em nhà họ Thẩm so với đám cậu ấm thô bỉ kia vẫn đỡ hơn nhiều.

Cũng là để tìm cơ hội thoát khỏi nơi đây.

Đặc biệt tại thời điểm bây giờ, cuộc sống của Ôn Niên rất tồi tệ, nên dù thế nào thì tôi cũng muốn giúp cô ấy rời đi trước.

Nghĩ thế, tôi bắt đầu lục tung tủ quần áo.

8

Vào mười một giờ đêm, tôi định lẻn vào thư phòng của Thẩm Hoài Châu.

Đèn trong thư phòng vẫn sáng.

Tôi dán tai vào cửa, nghe hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.

Toan đẩy cửa bước vào thì giọng Thẩm Hoài Châu vang lên.

Nghe tiếng anh trầm trầm: “Bên chỗ cậu, cô ta vẫn muốn chạy à?”

Giọng Thẩm Tu Bạch thở dài: “Ừ, hôm qua lại cãi nhau to.”

Tôi nghe mà phì cười.

Hình như Thẩm Hoài Châu cũng cười khẽ: “Bên anh chắc cũng sớm thôi.”

Hai anh em rõ ràng muốn thức trắng đêm tâm sự.

Biết kế hoạch bất thành, tôi đứng dậy định quay về phòng.

Vừa xoay người lại thì cửa đã bị giật mạnh từ bên trong.

Ánh mắt Thẩm Tu Bạch rơi thẳng lên người tôi, vành tai cậu ta lập tức đỏ lên.

Cậu ta vội quay ngoắt đi, lí nhí chào: “Chào… chị dâu.”

Nói xong, chẳng đợi tôi đáp, Thẩm Tu Bạch xoay mặt vào tường, vội vã rời đi.

Thẩm Hoài Châu bước nhanh ra, khoác áo lên người tôi.

Giọng anh không rõ vui buồn: “Nửa đêm nửa hôm ăn mặc thế này, định làm gì vậy?”

Mặt tôi nóng bừng.

Anh lại hỏi: “Hửm?”

Giọng điệu cuối câu đầy ý trêu ghẹo.

Tôi bạo gan đẩy anh vào tường, rồi chủ động hôn lên.

Bình thường toàn để anh phải giở trò quyến rũ, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hôn hai cái là không biết làm tiếp thế nào.

Thẩm Hoài Châu siết eo tôi, đẩy nhẹ ra:

“Đổi chiến thuật rồi?”

Cũng đã đi đến nước này, tôi bèn ứa hai giọt nước mắt: “Gần đây tâm trạng Ôn Niên rất tệ, cậu ấy suy sụp lắm.”

“Anh trả giấy tờ cho bọn em đi, cho em đưa cậu ấy ra ngoài thay đổi không khí được không?”

Tôi chỉ định thăm dò, đằng nào cũng đa chuẩn bị sẵn phương án “lùi một bước” nên vốn dĩ cũng chẳng hy vọng anh chấp nhận thật.

Quả nhiên, ánh mắt anh lập tức lạnh đi, giọng cũng sắc hơn: “Rồi sau đó giả vờ gặp tai nạn khi du lịch, từ đó không trở về nữa, đúng không?”

Tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy tội lỗi.

Y chang kế hoạch của tôi.

Nhưng tôi kiên quyết không thừa nhận mà lắc đầu lia lịa: “Đâu có. Chỉ đi giải khuây thôi.”

Anh hừ lạnh, chẳng tin lấy một chữ.

Thấy nét mặt anh như vậy, tôi tiếp tục chứng minh: “Nếu anh không tin thì chỉ để mình cô ấy đi thôi, em không đi!”

Anh nói trúng phóc: “Ừ, để cô ấy đi, chờ cô ấy sắp xếp xong thì em cũng tìm cách trốn.”

Tôi cắn chặt răng, suýt hộc máu.

Chẳng lẽ Thẩm Hoài Châu gắn thiết bị theo dõi vào tâm trí tôi chắc?

Đến thế cũng đoán ra.

Trong lòng chửi bới anh cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn nhất quyết chối: “Không có!”

“Em tuyệt đối không nghĩ thế!”

“Nếu em mà trốn thì anh muốn xử sao cũng được.”

Giờ tôi phải lo cho Ôn Niên trước nên lời nào hay đành nói hết.

Anh chẳng buồn đáp.

Ánh mắt anh lướt từ trên xuống đánh giá cách ăn mặc của tôi: “Vậy ra tối nay em quyết ‘hy sinh thân xác vì chị em’ nên mới đến quyến rũ anh?”

Tôi lúng túng kéo chặt áo.

Thẩm Hoài Châu lại cười khẩy.

Chẳng hiểu sao, câu nói sau nụ cười ấy lại chứa đầy giọng điệu châm chọc: “Cô ta quan trọng với em thật đấy.”

Tôi nắm tay lấy anh, bắt đầu đánh vào tình cảm: “Anh khác hẳn em trai anh.”

“Nó đã có bạch nguyệt quang, nếu cưỡng ép Ôn Niên ở lại chỉ khiến đôi bên đau khổ.”

“Không bằng để cô ấy đi, rồi em trai anh cũng có thể về bên bạch nguyệt quang kia.”

Anh làm như không nghe thấy: “Anh không bận tâm chuyện thiên hạ.”

Thấy Thẩm Hoài Châu cứ kiểu dầu muối không ăn, tôi bực mình đạp mạnh lên chân anh: “Tránh ra!”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ cách khác.

Nhưng chưa được vài bước đã bị anh túm lại: “Không tránh đấy.”

9

Gần đây tinh thần tôi lúc nào cũng căng như dây đàn, lại thêm cảm gió khi chạy trốn nên đêm đó tôi lên cơn sốt cao.

Anh chạm vào trán tôi thì lập tức ngồi bật dậy: “Thư Du?”

Tôi nhắm chặt mắt, miệng lảm nhảm: “Thẩm Hoài Châu!”

Anh liền đáp lại.

Tôi tiếp: “Anh cho Ôn Niên đi đi.”

Anh không nói gì.

Tôi bắt đầu hoảng, nghĩ thầm chắc mình lỡ lời rồi.

Ai ngờ lại nghe anh làu bàu: “Đồ không có lương tâm, suốt ngày chỉ nghĩ đến cô ta.”

Tôi chưa kịp hiểu, đành vô thức lặp lại câu đó một lần nữa.

Nhưng mãi không thấy anh trả lời.

Tôi hé mắt nhìn, vô tình chạm ngay ánh mắt anh.

Tôi giật mình, vội nhắm tịt mắt giả ngủ.

Thẩm Hoài Châu không vui: “Đừng giả vờ, anh biết em đang tỉnh.”

Tôi siết chặt chăn: “Thế… anh có thể…”

Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, cắt ngang lời ấy: “Anh chỉ có thể đưa giấy tờ của cô ấy cho em, còn sau đó thế nào anh không dám chắc.”

Tôi mừng rỡ mà gật đầu lia lịa: “Được!”

Có giấy tờ là được rồi.

Những thứ khác tôi cũng không đòi hỏi anh quá nhiều.

Anh đứng lên đi ra ngoài.

Một lát sau, Thẩm Hoài Châu cầm mấy giấy tờ của Ôn Niên quay lại.

Tôi vội chộp lấy: “Cảm ơn anh, anh tốt quá!”

Anh cười mỉa: “Anh không hề tốt.”

Trong đầu tôi thoáng hiện lên câu anh vừa lầm bầm trước đó.

Tôi đảo mắt giấu giấy tờ vào dưới gối, rồi ngồi dậy ôm ngang thắt lưng anh:

“Anh tốt, anh tốt nhất.”

Anh xoa loạn xạ trên đầu tôi: “Nếu em còn dám lừa anh lần nữa thì anh sẽ khiến em nửa năm không xuống nổi giường.”

Tôi dán mặt lên cơ bụng anh, chìa tay ra thề: “Lần này em chắc chắn không lừa anh!”

Còn sau này thì chưa chắc.

10

Dưới sự giám sát chặt chẽ của Thẩm Hoài Châu, tôi phải hạ sốt mới được qua phòng Ôn Niên.

Rút kinh nghiệm, lần này cô ấy chỉ mang theo thẻ và tiền mặt.

Khi nhận giấy tờ từ tôi, cô ấy hỏi: “Cậu không đi chung sao?”

Tôi lắc đầu: “Nếu chúng ta đi cùng nhau thì cậu sẽ chẳng thể đi đâu được.”

Với lại…

Thẩm Hoài Châu chẳng hề đối xử tệ với tôi.

Thà để Ôn Niên trốn trước, còn tôi tính sau.

Nhìn đôi mắt hoe đỏ của Ôn Niên, tôi ôm cô ấy thật chặt: “Cứ yên tâm, đợi cậu ổn định xong tớ sẽ liên lạc.”

“Biết đâu qua một thời gian, tớ cũng sẽ đi tìm cậu.”

Ôn Niên gượng cười.

Tùy chỉnh
Danh sách chương