Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VYaisX5Gr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Thục Di cười đầy ác ý.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, bỏ đũa xuống, lao ra ngoài.
12
“Tinh Tinh, đừng lo, dì sẽ không sao đâu.”
Tiểu Lục phóng xe như bay, nhưng tôi không có tâm trạng nào nghe lời an ủi của cậu ta, lòng tôi đang ngập tràn nỗi lo cho sự an toàn của mẹ.
Vừa đến làng, tôi đã thấy một chiếc máy xúc khổng lồ đang đậu trước cửa nhà tôi, chiếc gàu múc to lớn đang vung vẩy.
Hơn chục tên đầu trâu mặt ngựa xăm trổ đầy mình đang ra vào nhà tôi.
“Mẹ!”
Tôi cố kìm nén nước mắt, nhặt một viên gạch, lao thẳng vào nhà.
“Mẹ! Mẹ không sao chứ…”
Vừa xông vào nhà, cảnh tượng thảm khốc mà tôi tưởng tượng lại không hề thấy, ngược lại…
Một bầu không khí yên bình?
Một gã đàn ông xăm trổ đầy mình đang tỉ mỉ phân loại cành hoa.
Một gã đầu trọc đeo dây chuyền vàng to bản đang đeo tạp dề nấu ăn.
Một gã lực lưỡng hai trăm cân đang được mẹ tôi dạy đan len.
Còn chiếc máy xúc trước cửa, hình như đang đào một luống hoa?
… Tôi ngây người.
“Chị ơi, chị về rồi!”
Tiểu Bạch nhảy chân sáo đến trước mặt tôi: “Em mang ít hoa đến cho dì, dì nói muốn trồng một luống hoa, đang lo bọn em đào không nổi, kết quả vừa hay có mấy anh đẹp trai tốt bụng này xuất hiện!”
Mấy “anh đẹp trai” vạm vỡ kia nghe thấy vậy, mặt bất giác đỏ lên, nở nụ cười hạnh phúc.
“Anh mặt sẹo ơi, anh vất vả rồi!” Tiểu Bạch vẫy tay với gã mặt sẹo đang cắm hoa.
“Anh một mắt ơi, cố lên nhé!” Tiểu Bạch nháy mắt với gã một mắt đang ôm gà con.
Rồi một con dao phay dài nửa mét rơi ra khỏi lòng hắn.
“Anh định đi chặt củi hả? Không được mang theo đồ nguy hiểm như vậy đâu nhé, lỡ làm mình bị thương thì sao?”
Tiểu Bạch vất vả nhặt con dao lên, phồng má nói: “Em tịch thu! Anh hiền lành như vậy, sau này đừng mang cái này đi hù người ta nữa nhé!”
Tôi ngơ ngác nhìn mà không hiểu chuyện gì.
…
Tôi và đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng há hốc mồm từ đầu đến cuối.
Sau khi luống hoa làm xong, mấy “anh đẹp trai” ngoan ngoãn ngồi xếp hàng trước mặt Tiểu Bạch, mắt sáng long lanh nhìn Tiểu Bạch.
“Xong rồi, mấy anh vất vả rồi.”
Tiểu Bạch chắp tay sau lưng, dặn dò như cô giáo dạy trẻ mẫu giáo: “Bắt nạt người ta là không tốt đâu nhé, sau này mấy anh có thể trồng nhiều hoa hơn, giúp đỡ người khác, con gái đều thích như vậy, biết chưa?”
Mấy “anh đẹp trai” gật đầu liên tục, tôi lo cho cái cổ của họ quá.
“À đúng rồi, mấy anh có thể nói cho em biết, ai bảo mấy anh đến đây không?”
“Báo cáo tiên nữ muội muội! Là cô Trần và cậu Tần ạ!”
“Ra vậy, vậy mấy anh ngoan ngoãn ở đây ăn cơm, em đi cảm ơn họ một chút nhé!”
Tiểu Bạch cười ngọt ngào.
Rồi nhặt con dao phay trên đất lên.
Quay đầu lại.
Gương mặt thiên thần lập tức tối sầm như quỷ dữ dưới địa ngục.
“Hình như có người chán sống rồi.”
13
Tiểu Bạch trèo lên máy xúc.
Thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra, cười tươi như hoa với tôi: “Chị ơi, lên đây đi.”
Tôi vẫn còn đang ngơ ngác, mặc kệ con bé kéo tay tôi lên.
“Cái đó, tụi mình lái cái này đi hả?”
“Đúng rồi!”
“Vậy… để chị lái cho.”
Tiểu Bạch không nói gì, lấy chìa khóa mượn được từ mấy anh đẹp trai ra.
Tra chìa, xoay, khởi động, vào số.
Con bé ngầu quá.
“Sao em biết lái vậy?!” Tôi kinh ngạc.
“Lúc trước thấy chị học lái máy xúc, em thấy chị vất vả quá, em nghĩ nếu em biết lái, sau này có thể lái giúp chị, chở chị đi chơi, thế là em lén học đó!”
“Thật ra, bảy ngoại ngữ mười tám cái bằng chị có, em cũng có đó. “
“Dù sao chị giỏi quá mà, em ngưỡng mộ chị lắm lắm luôn.”
Con bé thật sự làm tôi muốn khóc quá.
Máy xúc bắt đầu từ từ tiến lên, rồi đột nhiên dừng lại.
Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng chắn trước xe.
“Chúng tôi cũng muốn đi!”
“Nhưng mà, hết chỗ rồi mà…”
Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng trầm ngâm một lát.
Rồi nhìn về phía gàu múc.
14
Thế là, Tiểu Bạch lái máy xúc chở tôi, trong gàu múc còn có chín người đàn ông, hùng dũng tiến đến biệt thự của Trần Thục Di.
Rồi mất nửa tiếng đồng hồ, ủi phẳng cái biệt thự đó.
Tần Hạo hay tin chạy đến, nhìn đống đổ nát trước mặt, quỳ sụp xuống đất.
“Nhà mới mua của tôi mà!”
Trần Thục Di cũng chẳng khá hơn là bao, như phát điên trèo lên máy xúc, kết quả bị Tiểu Bạch lắc cần gạt, ngã nhào xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi.
“Tiểu Bạch! Tôi đối với em một lòng một dạ, làm chó săn của em lâu như vậy, em lại ủi nhà tôi!” Tần Hạo gào lên.
“Một lòng một dạ? Vừa định kết hôn vừa nhắn tin gạ gẫm tôi hả? Hay là bỏ thuốc mê hại bạn học của tôi hả?”
Tiểu Bạch bĩu môi: “Với lại tôi đâu có thừa nhận anh là chó săn của tôi đâu, anh xứng chắc?”
“Chó săn của tôi chỉ là ngu ngốc thôi, anh vừa ngu vừa xấu xa, nhìn mà ghê tởm, cầu xin anh đừng có lại gần tôi nữa được không?”
Chín thằng ngốc bên cạnh đột nhiên vui mừng hẳn lên: “Hừ hừ đúng đúng đúng.”
“Hóa ra là chó săn không ai thèm lấy hả, tội nghiệp quá.”
Tần Hạo đỏ mắt, lao thẳng về phía Tiểu Bạch.
Rồi bị đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng đè xuống đánh cho một trận.
“Đồ con hoang không được cưng chiều đúng là đáng ghét, một căn nhà mà cũng làm ầm lên.”
Tiểu Hồng lấy ra một tờ séc, ném trước mặt Tần Hạo: “Nói giá đi, tao đền cho mày.”
“Chuyện tiền nong thôi hả? Mày đập là đập vào mặt nhà họ Tần tao đó! Cứ chờ đó ba tao tới tính sổ với tụi mày đi!” Tần Hạo nghiến răng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, trừng mắt nhìn chúng tôi đầy ác độc.
“Tiểu Bạch! Mày còn giả bộ thanh cao cái gì! Lát nữa tao chơi chán rồi, tao sẽ bán mày qua Miến Điện!”
Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng im lặng một hồi.
“Ba hắn không dễ đối phó đâu, nghe nói có quan hệ với xã hội đen.” Tiểu Lục đột nhiên lên tiếng, “Tôi sợ lúc đó hắn sẽ trả thù Tinh Tinh với Tiểu Bạch.”
Tôi kéo tay Tiểu Bạch: “Hay là chúng ta đi đi?”
Tiểu Bạch nắm chặt tay tôi, khẽ cười: “Không sao đâu, em sẽ ra tay.”
…
Không lâu sau, mấy chục chiếc xe hơi đen kịt dừng trước mặt chúng tôi.
Một gã đàn ông cơ bắp mở cửa xe, một gã đàn ông mặt mũi dữ tợn bước xuống.
Mấy chục gã áo đen quần đen đeo kính đen xếp thành hàng, hơi khom người, đi theo sau gã đàn ông kia.
Không hiểu sao, nhìn thấy gã đàn ông đó, tôi liền rùng mình.
“Chú Tần, ba cháu là Vương Thiên An, chuyện hôm nay…”
Tiểu Hồng bước lên, định bắt chuyện với gã đàn ông.
Nhưng gã đàn ông chỉ khoát tay, đám áo đen phía sau nhanh chóng khống chế chín người, không một chút sức chống cự.
Gã đàn ông đứng trước mặt chúng tôi, im lặng không nói gì.
Như một con báo đen đang rình mồi.
“Ba! Chính con nhỏ đó ủi nhà con, rõ ràng là không xem nhà họ Tần ra gì!” Tần Hạo chỉ vào Tiểu Bạch, mắt đầy vẻ đắc ý. Gã đàn ông khoát tay.
Tôi nhanh chóng chắn Tiểu Bạch sau lưng, toàn thân run rẩy không ngừng. Đám áo đen xông lên. Rồi đè Tần Hạo xuống đất.
“Bán nó qua Miến Điện đi.” Gã đàn ông nói xong, hốc mắt hơi đỏ lên: “Tiểu Bạch, sao em không để ý đến anh…”
Tần Hạo: “…”
Tôi: “…”
Tiểu Bạch thong thả bước đến trước mặt Tần Hạo, ngồi xổm xuống: “Không ngờ chứ gì, ba anh cũng là chó săn của tôi.”
15
Lúc về trời đã nhá nhem tối, ánh hoàng hôn đỏ rực kéo dài bóng chiếc máy xúc. Chín gã đàn ông trong gàu múc đang hát hò, kiểu “Hoàng hôn buông xuống ánh tà dương”.
Tiểu Bạch vừa lái xe, vừa tựa vào vai tôi. “Chị ơi, chín người ngốc này tính sao đây?”
“Kệ họ, ai về nhà nấy…” Tôi chưa nói xong, Tiểu Lam đã thò đầu ra: “Hay quá! Vậy tôi đến nhà Tinh Tinh tìm mẹ!”
Tiểu Bạch bĩu môi giật cần gạt, gàu múc chao đảo như bị đảo chảo. Đoàn trai đẹp bảy sắc cầu vồng rối rít xin tha, nói sau này sẽ không bám theo Tiểu Bạch với tôi nữa, nhưng có thể làm bạn với chúng tôi không.
Làm bạn để làm gì? Tiểu Bạch hỏi. Tiểu Lục ấp úng mãi, nói rủ mẹ tôi chơi Ma sói 12 người. Tôi nói mẹ tôi không chơi game. Tiểu Lam đề nghị 11 người chơi đá bóng. Tôi nói tôi không thích vận động. Thế là Tiểu Phấn lại nói chơi Liên Quân 5v5 nội chiến, không cho Tiểu Lam chơi. Hắn nói vậy mà cứ liếc Tiểu Lam. Tặc lưỡi.
Tiểu Phấn lại nói, nếu 11 người chúng ta làm bạn, sau này có con, biết đâu lại đủ một trận PUBG, hay biết mấy. Tôi lườm một cái, không thèm để ý.
“Chị ơi, thật sự không thích ai trong số họ hả?” Tiểu Bạch chớp mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hy vọng nhìn tôi.
“Nhìn thấy đàn ông là chị thấy phiền.” Tôi thở dài.
Tiểu Bạch cười tít mắt, mắt híp lại như con hồ ly nhỏ ăn được nho. Giật cần gạt, hất chín gã đàn ông xuống sông. Tôi hình như đã hiểu ra, tại sao Tiểu Bạch lại bảo chín tên này chạy đến nhà tôi…
“Chị ơi, sao mặt chị đỏ ửng vậy?” Tiểu Bạch tựa vào vai tôi, đột nhiên hỏi. “Tại… tại nắng chói quá thôi mà…” Tôi hoảng hốt quay mặt đi. “Vậy em che nắng cho chị!”
Con bé tiến lại gần. Có gì đó che khuất ánh sáng trước mắt tôi.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!
New 2