Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh ấy không điền, tôi liền chặn tất các liên lạc của anh ấy, đặt khách sạn ở ngoài để ở.
Đây lần đầu tiên tháng tôi về nhà.
Vấn đề con cái, luôn cần có sự dứt khoát.
phòng tối đen, anh ấy vào mở đèn, bị tôi ngồi trên ghế sofa với gương mặt u uất cho giật mình.
Tôi lạnh lùng gọi anh ấy: “Anh quỳ xuống, tôi có chuyện muốn hỏi.”
nói thật, gia cảnh giàu có, có sự nghiệp ổn định.
Anh ấy đẹp trai, đối xử với tôi vượt qua phạm vi nghĩa vụ.
sao có chuyện, 700 triệu đàn ông Trung Quốc, anh ấy thích đàn ông tôi yêu.
Anh ấy mặc vest chưa cởi, bảnh bao, tôi vẫn đang cãi nhau, vẫn nhíu mày đứng trước tôi.
“ gì?”
Anh ấy hỏi tôi? Ban ngày chẳng đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện sao?
Tôi cực kỳ không hài lòng.
“Anh ý hay không ý, nếu ý, ngày mai đi ký tên tôi.”
Nửa mặt của trở nên u ám.
“Lưu Thanh, tôi đã nói rồi, thế nào tôi không thể ý.”
Anh ấy hít hơi sâu, cố gắng dịu giọng mình: “Em yêu ai tôi không bận tâm, tôi không thể để em đi.”
Tôi ngẩn ngơ.
Anh ấy và tôi đang diễn cảnh phim tình cảm tối muộn trên TV sao.
Lời nói ngang ngược như thế dám nói ra.
Không muốn để tình địch đạt được mục đích, nên muốn cưới luôn tình địch sao?
Tôi không muốn vợ của tính!
Tay tôi ngứa ngáy, muốn tát anh ấy cái.
Tôi nhớ mục đích của mình, nhẫn nhịn.
[ – .]
“Anh không không thích trẻ con sao?”
Sự kinh ngạc mắt anh ấy không giống như giả vờ, anh ấy mở to miệng:
“ bình thường thôi, chẳng em càng không thích sao?”
Có lẽ do hormone thai kỳ, khoảnh khắc , sự uất ức và tức giận chiếm lấy đầu óc tôi, nước mắt tuôn trào, tôi hét lên với anh ấy.
“Anh kẻ không có trách nhiệm, biến đi.”
Rồi đột nhiên nhớ ra căn nhà vẫn của anh ấy, tôi càng tức giận hơn.
Trở phòng, tôi vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, nghĩ đến tôi đã giữ lòng từ thời sinh, trái tim đau nhói.
tôi kết hôn vội vã, mời hai bên gia đình.
sau rằng ba tôi từng trường, ký ức của tôi không hề có ấn tượng về .
Còn việc anh ấy bạn thân của , tôi càng không chút gì.
Nếu không hôm đó tôi tủ của và tìm thấy cuốn ảnh tôi tặng cho
, có lẽ đời tôi sẽ bị lừa dối.
Khi tốt nghiệp trung , tôi nhắn tin mời ra ngoài.
Tôi muốn tỏ tình.
Cuốn ảnh đó, toàn những bức tranh tôi vẽ với từng nét vẽ cẩn thận.
Anh ấy lúc đang lấy nước hành lang, lúc nhảy ném bóng, lúc đeo tai nghe nằm ngủ trên bàn .
Tôi nghĩ anh ấy thích tôi.
Tôi nghĩ.
tôi thân thiết qua mạng, ngoài đời chào hỏi qua loa.
hôm đó, tôi đứng trước cửa hàng , từ bình minh đến hoàng hôn, từ hy vọng đến thất vọng.
Không đợi được anh ấy.
Cuối , tôi ném cuốn ảnh vào thùng rác của cửa hàng .
Tại sao có nó, tôi không .
Tôi muốn , ngày đó có đến không.