Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Chỉ cần hắn đừng chạy loạn người khác bắt gặp là được, ta sẽ không đồn thổi.

thế ta nghiêm túc dặn hắn: “Chân nhân, ngài đừng đi lung tung, nếu người ta biết ngài ở chỗ một đệ tử nội môn như ta sẽ ảnh hưởng rất xấu.”

“Ừ.”

Ta cảm thấy nam phụ như một cái máy chỉ biết tu luyện, với mọi chuyện khác thì như một đứa ngốc không hiểu .

Trong nguyên tác, khi nữ chính thổ lộ, hắn còn đáp: “Tâm duyệt? Đó là ?”

Thật sự… ta nghĩ hắn đúng là ngốc thật rồi, chỉ là ta không dám ra thôi. Có lẽ nam phụ có tình cảm lẫn EQ.

Đại hội tông môn kéo dài ba ngày, ta lọt vào vòng chung kết.

Ngoài ngày tiên ta cứng rắn không dùng linh bảo ra, còn lại ta đều lấy linh bảo ra ném thắng hết.

ta ngộ ra, ta chính là một phế vật nhỏ bé. Nằm yên là tốt rồi, đừng có suy nghĩ về việc quật khởi .

Cá mặn thì nên cứ là cá mặn thôi.

! Ta muốn ngươi còn bao nhiêu linh bảo!” Đối thủ lần đỏ hét vào ta.

Thấy chưa, ghen tị tới đỏ rồi đấy.

Ta bình thản rút ra ba cái linh bảo ném xuống, “He he.”

thắng!”

Ta cũng ngại cho họ biết ta thật ra biết luyện khí, bởi phế vật thì không thể quá giỏi, ta sợ lộ ra mình là thiên tài thì tiêu.

Tuy pháp thuật và kiếm thuật của ta không ra , nhưng ta có linh bảo .

bước xuống đài, người đối thua xông tới chất vấn: “ ! Ngươi có dám đường đường chính chính đánh với ta một không? Ném linh bảo thắng thì tính !”

Ta vỗ tay hắn ra, giọng điệu nhàn nhạt nhưng đáng ăn đòn, “Ta không dám. Ta mới lên Kim Đan sơ kỳ, đánh với ngươi Kim Đan trung kỳ không tìm ngược ? Hơn nữa ta có tiền.”

! ! !” Hắn tức đến mức muốn xơi tái ta ngay tại chỗ, tiếc là ta chạy nhanh, xoẹt cái biến mất rồi.

Trước cửa Hoa Trúc Cư, ta gặp lại nữ chính hôm không thấy .

“Sư tỷ, tỷ không của ta.”

Ta ngẩn ra một chút, lúng túng : “Xin lỗi, hôm bận quá nên quên mất.”

“Sư tỷ quan tâm tới ta . Rõ ràng của Tần sư tỷ thì tỷ lại đi , không ta.” Giọng ta lạnh như băng, khiến ta cực kỳ không quen.

Ta đưa tay an ủi ta, không ngờ lại tránh đi, khiến tay ta rơi vào khoảng không.

“Sư tỷ, tỷ ghét ta rồi đúng không.” đỏ hoe ta, vẻ như người người trong lòng phụ bạc.

5

“Không có đâu, chỉ là ngày ta bận chút việc, đúng lúc rảnh thì muội lại không có đấu.” Ta giải thích lý do tại hôm không của , nghe xong, vẻ của tiểu nha lập tức dịu lại.

“Sư tỷ, chiều tỷ có rảnh không?”

Vốn dĩ ta buổi chiều sẽ đi luyện khí, ngày ném linh bảo quá hăng, hiện giờ trên người chỉ còn lại đúng hai món.

Nhưng vẻ chờ mong của nữ chính, ta đành gật đồng ý.

“Có chứ.”

Đôi nữ chính sáng rực lên, “Sư tỷ nhất nhớ đến đó nhé, vậy muội không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa.”

bóng dáng rời đi, ta còn chưa kịp thở dài thì suýt nữa người xuất hiện bên cạnh dọa cho đứng tim.

, ta cần Thanh Thần Thảo.”

“Phồn Hoa chân nhân, ngài có thể đừng cứ xuất hiện đột ngột như thế được không! Dọa người chết khiếp luôn đấy, biết không?”

“Xin lỗi, ta cần Thanh Thần Thảo.” Biểu cảm của Kỳ Dung có chút nào giống như đang xin lỗi .

“Ta nhớ trong vườn có rất nhiều ?” Ta nghi hoặc hắn, rõ ràng ta nhớ là có .

“Dùng hết rồi.”

Chỉ ba chữ thôi phá hỏng tâm trạng tốt đẹp của ta, ta trừng to hắn không dám tin.

“Hết sạch luôn? Nhiều vậy cũng dùng hết?”

“Ừ.”

Ta tức tới mức muốn hóa thành xác tại chỗ, vậy tên còn lạnh như tiền trả lời có mỗi chữ “Ừ”, hắn không lên trời luôn đi cho rồi.

Đám Thanh Thần Thảo đó là nguồn thu nhập chính của ta đó! Ta còn dùng nó để đổi lấy nguyên liệu luyện linh bảo nữa !

Vậy là đòi mạng ta !

“Ta liều với ngươi luôn!” Ta vung tay bóp chết hắn, tiếc là đánh không lại.

Ta nằm lăn ra đất, bắt suy nghĩ về cuộc đời, bên tai còn vang lên giọng của hắn, “Bất kính sư trưởng, phạt.”

“Ta **** ngươi *!”

lời thô tục, phạt.”

“Kỳ Dung ta ** ngươi *!”

“Không biết hối cải, phạt.”

“Hu hu hu chân nhân, ta sai rồi.” Ta chịu thua rồi, thật sự là ép đến đường cùng, người tu vi cao hơn ta một đoạn lớn, đánh ta như đập chuột.

“Ừ, biết sai có thể sửa là tốt.”

Ta chịu thua tên khốn rồi.

Thấy ta ngoan ngoãn, Kỳ Dung mới rời đi. Hắn trở về trước cửa phòng mình thì phát hiện trong phòng còn có khí tức của người khác, nhíu mày đẩy cửa.

ngươi vẫn còn ở đây?” Kỳ Dung hỏi lạnh nhạt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương