Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta bị hoàng đưa đi hòa thân nơi thảo nguyên.
Phu quân tuổi trẻ khí thịnh, trên giường rất biết dày vò người.
Ta không nơi nương tựa, đành phải nén thẹn mà thuận theo hắn, cũng đã có một đoạn tháng tình nồng ý đượm.
Cho đến khi thanh mai trúc mã của hắn quay về vương đình.
Lúc ấy ta mới hiểu ra, thì ra vị vương tử xuất sắc nhất thảo nguyên, vốn nên cưới một nữ tướng quân oai phong, rực rỡ nhất.
May thay, từ ta đã biết rõ thân phận đâu.
Hách Lan Nguyệt, Thác Bạt Diệu ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường, ta chưa hỏi nửa câu.
Thác Bạt Diệu nửa đêm mới về, ta chuẩn bị sẵn nước nóng tắm rửa cho hắn.
Hách Lan Nguyệt công khai khiêu khích ta, ta chỉ cúi đầu nhận sai…
Tóm lại, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho Thác Bạt Diệu, cũng tuyệt đối không tham lấy thứ vốn chẳng thuộc về .
Thế về sau, Thác Bạt Diệu lại mang tai thú, đuôi thú cùng chuông , trần trụi quỳ trước mặt ta, ánh mắt hung hăng oán trách: “Hoàng hậu, nàng không có tim!”
1
Phía trước đoàn xe, nam trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa cao lớn, góc nghiêng gương mặt sắc nét dao khắc, giống hệt bản lĩnh dẫn binh đánh trận của hắn – đều là hạng nhất thiên hạ.
Bên cạnh hắn là một nữ tử vận giáp trụ, vẫn khó che được vẻ kiều diễm rực rỡ.
Hai người sóng ngựa mà đi, ai thấy mà chẳng thở dài một tiếng “thần tiên quyến lữ”?
Ta lặng lẽ buông rèm cửa sổ xe ngựa xuống.
Khó trách Thác Bạt Diệu đột nhiên dẫn ta đến phiên chợ biên cương, thì ra lại lấy ta cớ cùng Hách Lan Nguyệt ra .
Đi suốt một chặng dài, cuối cùng cũng đến Nhạn Hồi.
Lúc xuống xe, ta không đứng vững, suýt ngã.
Thác Bạt Diệu đưa tay đỡ lấy ta, mỉm cười nói: “Vội gì chứ, cẩn thận chút.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe cách không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Hách Lan Nguyệt ngẩng cao cằm: “Nữ tử Trung Nguyên thích nhất là giả vờ yếu đuối, chỉ có đám nam các ngươi là không ra thôi.”
Ánh mắt Thác Bạt Diệu tối đi, bàn tay đặt trên eo ta cũng lập tức thu lại, hạ giọng: “Ta A Nguyệt còn chút việc, vệ lại cho nàng, tự đi dạo trong đi.”
Nói xong liền vài bước đuổi theo Hách Lan Nguyệt, giọng nói đầy sủng nịnh: “ chuyện thế này mà giận sao? Đợi lát nữa ta mua cho nàng bộ yên ngựa thượng hạng mới, được không…”
Đám vệ người Hồ ta – vị chính thê vương phi – ánh mắt ít nhiều đều mang theo vài phần chế giễu.
Ta đã quen , những lời cúi đầu lấy lòng đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng vẫn nuốt ngược vào trong.
Ta kéo tay thị nữ thân cận Lục Hà, chen vào đám đông: “Đi, khó có dịp ra , hôm nay phải chơi cho thỏa mới được!”
2
Ta vừa đi vừa ngắm, chẳng bao lâu đã cảm thấy có điều không ổn.
So với mấy tháng trước, lần này nhiều thương chợ phiên đều ra giá cao đến vô lý, thế mà đám quý tộc người Hồ lại không hề hay biết đang bị chém, chỉ mải mê vung tiền mua sắm điên cuồng.
thể sắp có biến, không mua bây giờ thì chẳng còn cơ hội.
“Phu , có chuyện gì vậy?” Một vệ người Hồ thấy ta đứng ngẩn ra, lấy lạ hỏi.
Ta hoàn hồn, chỉ vào kệ hàng phía trước: “Không có gì, chỉ là không biết chọn cái , thôi thì cái kệ này, ta lấy hết!”
Mi mắt vệ khẽ giật một cái.
Ta chẳng buồn tâm, dẫu sao tiền cũng là của Thác Bạt Diệu.
Ra khỏi cửa hàng, lại bước vào một tiệm kỳ quặc đối diện.
Chủ tiệm rõ ràng là người Hán, thế mà lại chuyên bán các món hàng lông thú của người Hồ.
Ta bộ tai sói, đuôi sói lông mềm cùng chiếc chuông trước mặt, có chút chẳng hiểu ra sao.
Nữ chủ tiệm cười ghé sát vào tai ta: “Phu là lần đầu tới phải không? Mấy món này đều là đồ mà các quý Trung Nguyên dùng dạy dỗ diện thủ đấy, cái chuông này, buộc vào cổ kéo sợi xích mảnh nối liền thì có thể…”
Theo lời nàng ta miêu tả, không hiểu sao trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh sợi dây xích vàng mảnh vắt qua thân hình cao lớn rắn rỏi của Thác Bạt Diệu.
Từ lồng ngực rộng rãi săn chắc, đến cơ bụng rãnh sâu rõ nét, vòng eo thon gọn mạnh mẽ…
“Không cần, không cần!”
Ta vội vàng lắc đầu, mặt đỏ máu, cuống cuồng chạy khỏi cửa tiệm.
Đùa sao, với cái tính cách ngang ngược bướng bỉnh kia của Thác Bạt Diệu, bắt hắn đeo mấy thứ này?
Chỉ sợ ngược lại bị hắn hành chết trước.
trời, mặt trời đã lặn về tây.
Ta ăn qua loa chút gì vào trọ tại khách điếm tốt nhất trong .
Đến giờ tý, vệ tới bẩm báo: Thác Bạt Diệu đêm nay không quay về.
Cũng nằm trong dự liệu thôi.
ta lại ngồi trước cửa sổ, vầng trăng tròn trên cao, không ngủ được.
Hôm nay là mười lăm tháng tám.
Trung thu.
Thác Bạt Diệu nói, sau này mỗi năm trung thu, hắn luôn bên ta đón lễ.
3
Nửa năm đầu sau khi thân, ta Thác Bạt Diệu có một đoạn ký ức rất đẹp.
Khi ấy Hách Lan Nguyệt không có mặt vương đình, ta cũng hoàn toàn chẳng hay biết gì về mối quan hệ giữa họ.
không thông thạo ngôn ngữ, ta cố tỏ ra mạnh mẽ, suốt vùi đầu đọc sách trong trướng.
Thác Bạt Diệu cúi đầu hôn nhẹ lên môi ta, cười đề nghị: “Chúng ta một cuộc trao đổi đi, ta đích thân dạy công chúa tiếng Hồ, công chúa dạy ta thơ vẽ tranh, thế ?”
Hắn còn dạy ta cưỡi ngựa.
Ta quá căng thẳng, học không được.
Vị vương tử giỏi cưỡi bắn nhất Mạc Bắc vừa cười nhạo ta “Vương phi của bản vương sao có thể là kẻ nhát gan”, vừa dắt ngựa đi cùng ta, vòng này sang vòng khác.
Hắn dẫn ta đi xem “săn người”.
ta bị cảnh tượng đẫm máu kích thích, òa khóc cầu xin hắn tha cho những người bị săn: “Còn giữ tục lệ tàn nhẫn vậy, sau này ai dám thần phục các người? Các người không thể bước ra khỏi thảo nguyên…”
Bỏ tai sự phẫn nộ của các quý tộc xung quanh đòi trừng phạt ta, Thác Bạt Diệu ôm chặt lấy ta, đưa ra khỏi trường săn.
Ba tháng sau, “săn người” chính thức bị lão hãn vương bãi bỏ.
Vào mùa hè, khi cỏ nước tốt tươi nhất, chúng ta nằm cùng nhau nơi thung lũng thanh vắng.
Nghe tiếng suối róc rách, ngắm đầy trời sao.
Lần đầu tiên, nơi cách xa quê nhà vạn dặm, ta cảm nhận được cảm giác gọi là “nhà”.
vậy mà ta nhào vào lòng Thác Bạt Diệu, khóc đến không ngừng được: “Không cho chàng gọi ta là nhát gan nữa! Khi , các hoàng tử công chúa khác đều có tiểu mã của riêng , chỉ có ta không có.”
“Nếu không phải hoàng lãng quên ta, ta nhất định học còn giỏi hơn tất cả bọn họ!”
Ta nức nở kể , muốn đem hết tủi hờn cả đời thổ lộ ra.
hoàng không ưa ta, nên khi ta ba tuổi đã ban chết cho mẫu phi.
Ta rất nhớ mẫu phi.
Người trong cung ai cũng bắt nạt ta.
Cơm thì nguội, đồ ăn thì đạm bạc.
Ta Lục Hà phải tự đi bắn chim mà ăn, kết quả bắn văng mất chiếc răng vàng nạm ngọc của lão thái giám Ngô công công, bị hoàng phạt cấm túc nửa năm.
thật ra bị cấm hay không cũng chẳng khác gì, trong cung này vốn dĩ chẳng ai tâm tới ta.
Sau , trị thủy lập được đại công, không cần bất cứ phần thưởng , chỉ cầu được dẫn ta ra cung chơi một thời gian.
mợ rất thương ta, các biểu ca biểu tỷ cũng yêu quý ta.
Ta chưa vui vẻ đến thế.
Thế mà một kia, hoàng bỗng nói phạm tội tham ô, chém đầu ông.
Ta chẳng hiểu gì cả, rõ ràng bách tính thiên hạ đều nói là vị quan thanh liêm nhất mà?
Rõ ràng hôm trước ông còn vui vẻ nói, năm nay Trung thu cuối cùng có thể cả nhà đoàn tụ .
Trong cung mỗi mùa Trung thu đều bỏ quên ta.
Ta chưa ăn bánh Trung thu, cũng chưa cùng người thân đón Trung thu…
Thác Bạt Diệu vốn là người hay nói, vậy mà đêm ấy lại lặng lẽ nghe ta nói dông dài suốt một hồi lâu.
Cuối cùng, hắn hôn lên trán ta, khẽ nói: “Từ nay về sau, mỗi khi đến Trung thu, chúng ta đều phải cùng nhau trải qua.”
4
Trời đã sáng.
Ta mơ màng tỉnh dậy.
Lục Hà lo lắng kêu lên: “Vương phi, mắt người sao lại sưng thế này?”
Ta ngẩn người, lấp liếm: “Tối qua nhớ đến .”
Vừa dứt lời, vệ người Hồ bên lại tới báo: “Vương phi, nhị vương tử nói mấy này bận cùng tướng quân Hách Lan xử lý chính sự, không có thời gian đi cùng người, sau khi người chơi đủ, có thể tự về vương đình.”
Ta nhíu mày.
Chắc chắn không phải lời của Thác Bạt Diệu, nhất định là bọn người Hồ kia thấy ta – công chúa người Hán – thất sủng, nên cố ý mang hắn Hách Lan Nguyệt ra giễu cợt.
Thế gian vốn là vậy, tâng bốc kẻ đang được sủng, giẫm đạp kẻ thất thế đâu mà chẳng có?
Bản thân ta chẳng mấy tâm, đám hạ người Hán đi theo ta chỉ sợ phải chịu khổ.
Huống hồ, nếu thật sự sắp có biến, ta cũng muốn cố gắng điều gì .
Mà chỗ dựa duy nhất của ta, chỉ có Thác Bạt Diệu.
Vẫn nên đi lấy lòng hắn, cầu chút thương xót.
Trong lòng buồn bực, ta nghiến răng nói: “Lục Hà, lát nữa ngươi đến cửa tiệm hôm qua, mua bộ tai sói ấy về cho ta.”
Lục Hà hoảng đến tái mặt: “Vương phi, người đừng bốc đồng, nếu nhị vương tử phát hiện, nhất định nổi trận lôi đình!”
“Không sao, ta giấu kỹ.”
Biết đâu hôm hắn uống say, ta có thể lén dùng, vừa giải tỏa, vừa hả giận?
Nghĩ đến đây, ta dứt khoát nói luôn: “Lấy luôn cả bộ tai thỏ tai hồ ly về!”
Sau , ta lang thang chơi chợ biên cảnh suốt ba , Thác Bạt Diệu vẫn chẳng xuất hiện.
Chỉ nghe được vô số lời đồn về hắn trong .
là nhị vương tử Hách Lan Nguyệt mà mua bộ yên ngựa giá trên trời, là bảo vệ nàng ta mà đốt luôn sòng bạc lớn nhất trong …
đến đêm thứ hai sau khi trở về vương đình, ta mới lại gặp được Thác Bạt Diệu.