Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Ta ôm Tiểu Hạc từ phòng bước ra, vừa Hoài Khiêm đứng dưới hành lang.
Ánh mắt giao nhau lặng lẽ trong không khí.
“Trong lòng nàng vẫn còn yêu hắn ?” Hắn khẽ hỏi.
Ta mỉm cười với hắn: “Yêu không có gì quan trọng chứ? Huynh quên , điều chúng ta luôn muốn là gì?”
“Một hoàng hậu người Hán, một thái tử mang huyết thống Hồ – Hán… còn có lựa chọn nào tốt hơn thế không?”
Hoài Khiêm sững lại, lát sau cũng cười: “Thần cứ tưởng đã đủ lý trí, hóa ra không bằng công chúa.”
…
Sau khi đưa Tiểu Hạc , ta và Thác Bạt Diệu cùng lên đường hồi .
Trên đường mất một tháng, ta không để hắn được như ý lần nào.
Đến khi đến hoàng , ta mới xác định – người này kia thật sự là đang ý quyến rũ ta!
thì càng vô liêm sỉ hơn.
thì mở áo đến tận bụng khoe cơ bắp.
Khi thì trần trụi luyện kiếm cửa sổ của ta.
họp bàn thì tình giọng khàn khàn trầm thấp.
Còn ánh mắt ấy, đen sâu như mực, nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lời nói? Càng càng… không chịu nổi.
Hôm đó, ta vừa cho Tiểu Hạc bú xong, không ngờ Thác Bạt Diệu đột ngột vào phòng.
Ta tưởng hắn đến trêu con.
Không ngờ hắn ghé sát ta, thì thầm: “Chiêu … ta cũng muốn…”
Ta đỏ mặt đến mức nóng cả người, cả hôm đó không dám gặp lại hắn.
Ta biết, tiếp tục thế này không ổn.
Đây là đang trừng phạt hắn… đang tự trừng phạt ?
Thế là ta quyết định – đến tiến thêm một bước .
Tối đó, khi Thác Bạt Diệu lại chuẩn bị màn khoe cơ thường lệ, ta ngăn lại: “Hôm ta rời vương đình, mang theo gì cả.”
“Những thứ ta mua… có phải đều do giữ?”
Thác Bạt Diệu chưa hiểu ý, còn vẻ thâm tình: “Đúng vậy, rương to ta đều tự tay thu dọn.”
Ta chậm rãi “ồ” một tiếng: “Ta nhớ hình như có cái thú đẹp lắm… cũng nằm trong đó nhỉ?”
16
Thác Bạt Diệu lập tức cảnh giác, ngồi dậy: “Có ? Ta không nhớ nữa.”
“Không có cũng không , kinh thành có tiệm tên Lạc Du Cư, đi mua lại cho ta vài cái là được.”
Sắc mặt Thác Bạt Diệu thay đổi liên tục, dần đỏ bừng: “ món đó có gì đặc biệt đâu, đợi lần săn thu tới, ta sẽ tự tay lột cả bộ da sói, da hổ cho nàng.”
Ta im lặng nhìn hắn một , xoay lưng nằm xuống: “Không muốn thì thôi, cần gì phải giả ngốc.”
Thác Bạt Diệu định lại gần, ta liền giãy ra: “Không muốn thì tránh xa ta ra!”
Cuối cùng, Thác Bạt Diệu không nhịn được nữa: “Trẫm đường đường là đại Khả Hãn, nàng lại muốn ta đội thứ đó? Sau này ta còn mặt mũi nào đối diện thiên hạ, thống lĩnh chư hầu?”
“Thiên hạ thì liên quan gì? lẽ còn định để người khác nhìn thấy?”
“…”
Từ hôm đó, ta cấm hắn bước chân vào nội thất suốt nửa tháng.
Cho đến đêm thứ mười sáu.
Đại thái giám đích thân đến mời ta… đến tẩm của Thác Bạt Diệu.
17
Hôm ấy, tẩm điện của hắn được bố trí tầng tầng lớp lớp sa mạn.
Ta phải tìm một mới thấy bóng người mờ mờ ẩn phía trong.
Đến khi ta vén mạnh tấm sa lên – Khung cảnh ta từng mơ tưởng ở thành Nhạn Hồi năm xưa, bất chợt ra mắt.
Khi đó, có người từng nói sẽ không bao để ta chịu thiệt thòi nữa.
cuối cùng lại khiến ta chịu đựng ủy khuất lớn nhất đời.
, hắn thực sự quỳ mặt ta.
Trong lòng ta dâng lên muôn vị tạp trần.
…
Ta chợt phát , hình như cái hắn đeo… không phải mẫu ta mua ban ?
Bên trong đôi đen nhọn còn có một túm lông trắng mềm mại, cái đuôi xù xì kia cũng mượt bông xốp hơn hẳn.
Hóa ra hắn còn tự nâng cấp thành phiên bản… sói dữ ngây thơ?
Thác Bạt Diệu rõ ràng rất không tự nhiên, nhích gối tới gần ta hai bước: “Chiêu …”
Ta dùng ngón chân chạm lên vai hắn.
Hắn không ngốc, nghiêng liền hôn lên cổ chân ta.
Ta trượt mũi chân xuống ngực hắn: “Ta không thích mẫu này.”
“Ta muốn thấy đội cặp thỏ trắng hồng hôm , nếu không… đêm nay hủy bỏ.”
Thác Bạt Diệu khựng lại, như thể sắp sụp đổ: “Trẫm cũng đến nước này , hoàng hậu, nàng không có tim!”
Ta cười khẽ, kéo sợi xích nhỏ lôi hắn lại gần: “Gạt thôi, đại lang ngốc.”
Đêm đó, chuông vàng leng keng vang suốt đến khi trời rạng sáng.
Có lần thì… lần thứ hai dễ thôi.
sau, Thác Bạt Diệu thật sự cũng chịu đội đôi thỏ kia.
Còn học cách ngoan ngoãn, nghe lời.
Thỉnh thoảng, ta cũng tự hỏi: rốt cuộc là ta đang thuần hóa hắn… là hắn tình khiến ta nghĩ rằng ta đã thuần hóa được hắn?
18
Vài tháng sau, Hách Lan khải hoàn trở .
ở bao lâu, nàng lại xin quân lệnh mới, dẫn quân đi thu phục Nam Chiếu.
khi xuất phát, nàng đặc biệt hẹn gặp ta một lần.
“Hồi ở vương đình, ta đã xem nhẹ nàng,” nàng nói thẳng, “chỉ tưởng nữ nhân Trung Nguyên như các nàng không biết cưỡi ngựa bắn , chỉ là phường yếu đuối dựa dẫm vào nam nhân.”
“Không ngờ, nàng lại dám một ngăn cản đồ thành, còn dám vì đất đai dân tộc tranh luận với lũ lão già bảo thủ trong tộc ta.”
“Ta khâm phục nàng, cũng xin lỗi vì từng nói lời mạo phạm.”
Dứt lời, Hách Lan sảng khoái cúi , hành đại lễ với ta.
Ta vội đỡ lấy nàng: “ quân quá lời .”
Nàng ngẩng lên, trong mắt thoáng tia tinh nghịch: “Hồi đó nàng thích tên đó như vậy, có phải rất ta không?”
“Không.”
Ta cong môi cười nhạt, “nếu có , ta chỉ Thác Bạt Diệu.”
“Ta luôn ngưỡng mộ Hách Lan quân, cũng rất ghen tị.”
“Trong thiên hạ, có nữ tử được sống tự do, phóng khoáng như quân chứ?”
Hách Lan cười ha hả: “Vậy nàng còn hắn không? Còn yêu hắn không?”
Ta khẽ hừ một tiếng: “Không yêu, cũng buồn .”
Hách Lan nhìn ta bằng vẻ thấu hiểu: “Biết ngay nàng sẽ không nói thật.”
“ nếu hắn dám phụ nàng lần nữa, lại đòi chọn mỹ nhân hậu , ta sẽ quay giúp nàng đấm hắn!”
Ta bị nàng chọc cười.
Định nhắc nàng rằng Thác Bạt Diệu bây đã là hoàng đế, thiên hạ sắp thái bình, “thỏ chết chó nấu”, lời nói cũng nên dè dặt.
nghĩ kỹ lại… nếu thật đến đó, phải còn có ta ?
Thế là ta chỉ mỉm cười: “Đa tạ quân, cũng chúc quân xuất chinh thắng lớn, vô địch bốn phương.”
“Đợi quân bình an trở , ta sẽ cùng uống một trận thỏa thuê.”
“Được, hẹn đấy!”
Hách Lan quất roi lên ngựa, rong ruổi đi.
Tiếng cười hào sảng như vẫn vang bên .
Có người muốn dang cánh bay cao.
Có người cam tâm ở lại chiếc lồng son.
Còn ta, muốn từ chiếc lồng son này… rèn nên ngai vị Thái hậu kim vàng.
Chuyện ta cần … còn nhiều lắm.
(Hết)