Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi tỉnh dậy trong căn phòng bừa bộn hỗn loạn.

Từ cửa đi vào, túi xách mini, giày cao gót, váy ngắn, tất da vương vãi kéo dài đến tận mép giường, trên ga giường màu trắng, vết ren đen nổi bật đập vào mặt tôi.

Dĩ nhiên, cả chiếc quần lót nam hiệu CK cũng .

đàn ông nằm bên cạnh vẫn đang rất say.

Một gương mặt với góc cạnh ràng, sống mũi cao, môi mỏng, mái tóc đen hơi xoăn nhẹ một cách tự nhiên. Gương mặt tôi gần như từ bé đến lớn, phải thừa nhận, là sinh ra có nét yêu nghiệt.

Tôi theo bản năng kéo chăn mỏng trên xuống.

Bên trong hoàn toàn trống trơn.

Mọi chuyện quá ràng, tôi và Kỷ Hướng Xuyên với nhau rồi.

1

Tôi và Kỷ Hướng Xuyên là kiểu thanh mai trúc mã điển hình.

Chúng tôi quen nhau từ hồi mẫu giáo, rồi tiểu , trung đều là hàng xóm kiêm bạn lớp.

Mãi đến cấp ba, vì chênh lệch tích tập quá lớn, cậu ấy thi đỗ vào trường chuyên số 1 phố, tôi thì vào trường hạng thường là Trường số 9, từ đó hai đứa rẽ sang hai ngả khác nhau.

Những năm sau đó, từ cấp ba đến đại , chúng tôi gần như không liên lạc gì, mãi đến khi tốt nghiệp, cả hai trở về phố làm việc thì bắt đầu thân thiết lại.

Toàn bộ sự việc thực ra rất máu chó.

Dạo gần đây tôi thất tình, tâm trạng cứ mãi tồi tệ, lại sai sót trong công việc khiến tinh thần càng tụt dốc không phanh.

Hôm đó tan làm xong, tôi bỗng nổi hứng ghé vào cửa hàng gần chung cư mua vài lon bia giải sầu.

Sau đó gặp Kỷ Hướng Xuyên trong thang máy, tôi nhất quyết lôi cậu ấy uống với mình, vừa hay bố cậu đang đi du lịch nước ngoài, thế là hai đứa kéo nhau về nhà cậu .

Rồi uống đến quắc cần câu.

Tôi uống mấy lon bia tự mua, lục cả tủ lạnh nhà họ lấy thêm không ít.

Những chuyện xảy ra sau đó, cũng là lẽ tất nhiên.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ muốn tìm ra một liều thuốc hối hận để nuốt ngay rồi.

2

Suốt nửa tháng liền, tôi không hề liên lạc với Kỷ Hướng Xuyên.

Cậu ấy là bác sĩ, giờ tan làm thất thường, để tránh tình cờ gặp cậu trong khu chung cư, tôi – vốn làm việc uể oải – đành dậy sớm hơn gà, về muộn hơn chó, chỉ để né khung giờ đi làm của Kỷ Hướng Xuyên.

Cuối tuần cuối cũng , tôi có thể thoải mái nướng một hôm.

thẳng đến tận mười giờ sáng, tôi lảo đảo bước ra phòng khách tìm nước uống.

Trên sofa, một đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt đang cầm tạp chí lật xem, ngước mắt tôi.

Suýt chút nữa thì tôi nước sặc đến nghẹn thở. 

“Tôi… Kỷ Hướng Xuyên, sao cậu lại ở đây?!”

Tôi dọa phát khiếp.

Cậu ấy đặt tạp chí xuống, nhướng mày, giọng thản nhiên: “Tôi không thể ở đây à?”

Không hiểu sao trong đầu tôi lại thoáng hiện lên cảnh buổi sáng hôm đó cậu trần truồng nằm bên cạnh mình.

So với dáng vẻ chỉn chu, lạnh nhạt, xa cách , là cách biệt một trời một vực.

Chết tiệt, tôi lại đang nghĩ vớ vẩn gì .

Vội vàng nặn ra nụ cười: “Không có , cậu tất nhiên có thể ở đây… À… Tôi đi thay đồ cái nhé.”

Tôi lề mề vào phòng thay quần áo, bước ra lý do Kỷ Hướng Xuyên có mặt ở nhà tôi.

Hóa ra tôi nấu canh gà, gọi điện rủ cậu ăn.

thế nãy tôi nên luôn đến chiều, có phải chẳng dính vào chuyện gì .

Tôi ngồi trên sofa, bực bội cắn móng .

May mà quảng cáo trên TV cứ chiếu vòng vòng khác, bầu không khí đỡ ngột ngạt.

“Vân Mẫn Mẫn, cậu là con nít à, không trong móng có vi khuẩn sao?” Kỷ Hướng Xuyên nhíu mày nói.

Tôi…Lập tức rút xuống đầy tức tối.

Nói gì chứ, có vi khuẩn thì cũng không lây sang miệng cậu .

Nghĩ lại… hôm đó tôi có hôn Kỷ Hướng Xuyên không nhỉ?

lên giường rồi thì chắc là có hôn chứ?

Dù sao thì cũng phải có chút màn dạo đầu chứ gì.

Tôi thật sự bắt đầu nhớ lại vài phân cảnh của đêm hôm đó.

Tôi và Kỷ Hướng Xuyên hôn nhau nồng nhiệt, sau đó tôi bắt đầu cởi áo sơ mi của cậu ấy, hôn lên cổ cậu ấy…

A!

Muốn phát điên thật rồi.

“À, để tôi đi xem canh gà nấu xong chưa.”

Tôi bật dậy, bỏ trốn khỏi phòng khách như ma đuổi.

Ăn trưa xong, cuối Kỷ Hướng Xuyên cũng chuẩn ra về.

Chưa kịp để tôi chuồn thì chiếu chỉ từ tôi lại ban xuống.

“Mẫn Mẫn, con đưa Hướng Xuyên về đi.”

Tôi đổ mồ hôi.

, mọi thân thiết như rồi, cần gì khách sáo, với lại chỉ ở chung cư bên cạnh thôi mà.”

“Con bé sao chẳng có tí phép tắc nào thế, bảo đi thì đi, lắm gì nữa.”

Nhà Kỷ Hướng Xuyên ở khu 6, nhà tôi thì khu 3, chỉ cách nhau hai tòa nhà.

Hai đứa không nói gì, bước vào thang máy rồi ra sân dưới lầu, vẫn chẳng ai mở .

Thật sự quá ngại.

Chuyện là do tôi khơi mào, thôi thì tôi cũng nên nói .

“Kỷ Hướng Xuyên.” Tôi gọi.

Cậu dừng lại, tôi không mấy ngạc nhiên, như thể đoán được tôi sẽ mở .

Tôi không bắt đầu từ , giọng cũng có phần yếu ớt.

“Chuyện hôm đó… xin lỗi cậu nhé, tôi không cố .”

Kỷ Hướng Xuyên hơi nhướng mày: “Cậu muốn nói gì?”

“Tôi chỉ muốn nói, chuyện đó vốn không ai lường trước được, hay là… hay là coi như chưa từng xảy ra nhé, sau chúng vẫn làm bạn được mà không, dù sao thì cậu cũng không thiệt thòi gì.”

Tôi ấp a ấp úng nói .

Kỷ Hướng Xuyên tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, đen láy, sắc mặt không cảm xúc.

Một sau, cậu ấy hỏi ngược lại tôi: “Cậu nghĩ tôi không thiệt thòi sao?”

Cậu ấy hỏi khiến tôi hơi chột dạ.

Kỷ Hướng Xuyên từ nhỏ lớn, về ngoại hình chưa từng khiến ai thất vọng.

Con gái theo đuổi cậu lớp đến lớp khác.

Thêm vào đó, hành lại giỏi, dễ tưởng tượng được cậu ấy được yêu thích thế nào trong trường.

Ra trường đi làm, với nghề bác sĩ, càng có thêm không bao nhiêu phụ nữ vây quanh.

tôi từng làm một tiểu phẫu ở bệnh viện cậu, về nhà kể lại: “Mấy cô y tá trẻ ở đó thấy Hướng Xuyên cứ như sói thấy thịt .”

Nói trắng ra, muốn với cậu ấy không thiếu.

mà giờ, lại tôi làm thật rồi.

Chẳng lẽ… cậu ấy thấy tôi làm bẩn thanh danh của chính mình?

Tôi lo lắng hỏi: “Không thì… cậu muốn sao?”

Kỷ Hướng Xuyên chậm rãi đáp : “Vân Mẫn Mẫn, đêm hôm đó là cậu chủ động, tự xé áo tôi, mạnh bạo mức không tôi phản kháng, những chuyện đó cậu quên rồi sao?”

Từng câu từng chữ như cáo buộc khiến tôi chỉ muốn tìm tường đập đầu chết quách xong.

“Xin lỗi, Kỷ Hướng Xuyên, tôi uống nhiều quá, đầu óc choáng váng, đó cứ tưởng cậu là Tống Dật … Tôi không cố , Kỷ Hướng Xuyên, nể tình hai đứa quen nhau từ bé lớn, cậu tha lỗi tôi đi.”

Tống Dật là bạn trai cũ mà tôi vừa chia không lâu.

Sắc mặt Kỷ Hướng Xuyên đột nhiên lạnh hẳn, ánh mắt tôi cũng trở nên băng giá.

Tôi , lập tức im miệng.

Cậu ấy chắc chắn sẽ không tha thứ tôi.

Mà cũng , nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không bỏ qua.

Im lặng bao trùm.

Kỷ Hướng Xuyên trông có vẻ rất giận, nhưng lại giống như vừa thất vọng về tôi.

Một sau, cậu ấy bình thản nói: “Vân Mẫn Mẫn, cậu giỏi lắm.”

Rồi quay lưng bỏ đi.

Tôi vừa thấy hối hận, lại vừa bối rối.

ràng là đang rất tức giận, nhưng… sao lại nói “cậu giỏi lắm”?

gì chứ?

Mấy ngày sau đó, tôi không gặp lại Kỷ Hướng Xuyên nữa.

Cậu ấy vốn bận đi làm, thời gian nghỉ cũng không cố định.

Dù tôi không cố né tránh, hai đứa cũng khó mà chạm mặt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương