Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Lúc ta chạy phòng, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Uống mấy nước tâm trạng mới bình tĩnh lại.
Ta còn tưởng, dù kiếp trước có dây dưa, kiếp này gặp lại Tạ Uyên, cũng có thể như người xa lạ…
Ta bồn chồn, mãi đến đêm khuya mới ngủ được. Trong mơ màng, ta mơ thấy kiếp trước.
Lúc đó, Tạ Hoài Tự đã ngồi vững ngôi vị Hoàng đế, lập ta làm Hoàng . Vị Hoàng hiền lương thục đức, lại bị ghẻ .
Ta cùng Tạ Hoài Tự ngôi vị chí tôn, không từ lúc nào, tình cảm sâu đậm thời niên thiếu trong một sớm đã trở thành người dưng nước lã.
Phi tử được Tạ Hoài Tự sủng ái nhất có nét mày mắt giống ta, tính cách cũng hoạt bát như ta trước đây. Họ đều nói, trong lòng Tạ Hoài Tự có ta. Còn ta chỉ thấy buồn , ta còn chưa chết, hắn đã tìm kẻ thân.
Kẻ thân đó ỷ vào được sủng ái, đã xúc phạm ta. Ta phạt nàng ta quỳ trước cổng cung, chưa đến hai khắc, dưới người nàng ta đã chảy ra một vũng máu.
Thái y nói, nàng ta sảy thai.
Tạ Hoài Tự giận dữ, phạt ta đến Phật điện chép Phật một tháng. Ta cũng từ đó phát hiện, Phật điện trong cung là nơi tĩnh tâm nhất. Lúc mất ngủ, ta thường đến đó nghỉ ngơi.
Một đêm vắng lặng, ta nằm sấp bàn án, bị tiếng động phía bình phong đánh thức.
“Bệ hạ, thuộc hạ đã điều tra rõ, Lan phi nương nương không hề mang thai, là nàng ta đã mua chuộc thái y, vu oan Hoàng .”
“Trẫm .” Tạ Hoài Tự nhìn bài vị vô danh trước tượng Phật, lùng nói: “Trẫm cố ý phạt nàng ta đến đây chép Phật… để nàng ta quỳ trước linh vị Thanh Uyển tạ tội, không phải nàng ta, Thanh Uyển căn bản không chết thảm nơi man di đó.”
Thanh Uyển… Bài vị vô danh đó lại là của Tống Thanh Uyển… Ta chợt nhận ra, so với ta, nét mày mắt của Lan phi càng giống Tống Thanh Uyển hơn.
Tống Thanh Uyển chết, Tạ Hoài Tự từng cầm thư tuyệt mệnh của nàng ta đến chất vấn ta. Lời giải thích của ta, hắn đều tin.
Hắn còn an ủi ta, hắn nói hắn hiểu ta, ta tuyệt đối không thể độc ác như những gì trong thư viết. Thì ra lúc đó hắn nói tin ta, đều là lừa ta…
Ta gần như đã quên Tống Thanh Uyển là ai, không ngờ, Tống Thanh Uyển đã chết lâu như vậy, lại là người trong lòng Tạ Hoài Tự.
Tạ Hoài Tự Vô Ngân: “Đồ vật đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Thuộc hạ đã chuẩn bị xong hết rồi, Bệ hạ dù có ghét bỏ nàng đến đâu, nàng ta dù sao cũng là Hoàng … làm như vậy, e rằng cũng làm tổn hại đến thể diện của Bệ hạ.”
“Làm kín đáo một chút là được, không phải nàng ta uy hiếp cha nàng đưa Thanh Uyển đến biên quan, Thanh Uyển không mất trong trắng, bị lăng nhục đến chết…” Giọng Tạ Hoài Tự âm trầm, nghiến răng nói:“Trẫm cũng cho nàng ta nếm trải nỗi nhục nhã đó.”
Phu thê nhiều năm, hắn lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đặt ta vào chỗ chết. Toàn thân ta lẽo trốn bình phong, tay chân cứng đờ hồi lâu.
đó, Vô Ngân không tìm được cơ hội ra tay trong tẩm cung của ta, chỉ có thể ra tay trong tiệc Trung Thu.
Trong yến tiệc, rượu bị hạ độc đó được ta đổi cho Tạ Hoài Tự, rồi lại được hắn ban cho Tạ Uyên, người vừa lập công lớn.
Tạ Uyên không giỏi uống rượu, đã đến thiên điện nghỉ ngơi. Ta nhìn vẻ ửng hồng không tự nhiên hắn, cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Trước trở tẩm cung, ta lén lút đến thiên điện. Ta lấy giải mang theo bên người ra, đang định đút vào miệng hắn, hắn đột nhiên mở mắt.
Một tay nắm chặt cổ tay ta. Nhiệt độ lòng bàn tay hắn truyền qua lớp áo, ngay cả không khí cũng trở nên nóng bỏng.
Ta nhìn hắn, nhỏ giọng giải thích: “Rượu ngươi uống bị Tạ Hoài Tự hạ cho ta, đây là giải…”
Hắn hơi nhíu mày, giọng khàn khàn ta: “Vậy… giải đâu rồi?”
Viên trong tay ta, vừa nãy vì động tác của hắn đã rơi xuống đất, không lăn đâu mất. Ngay cả giọng ta cũng run rẩy: “Rơi… rơi mất rồi…”
Tạ Uyên hít một hơi sâu: “Ngươi bây giờ chạy ra , vẫn còn đường …”
Ta lùi lại hai bước, rồi dừng lại, đến trước Tạ Uyên. Ta vòng tay qua vai hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta chạy, mới là không còn đường .”
Tạ Uyên ánh mắt tối sầm, mang theo vài phần đau đớn. Hắn không hiểu ý lời ta nói, cũng không còn thời gian để nghĩ nữa.
Eo ta bị hắn nắm chặt đến đau. Tạ Uyên cúi đầu, hôn mạnh môi ta. Đêm khuya sương xuống nặng hạt, rơi xuống những bông mẫu đơn cửa sổ.
Ta bị ném chiếc ghế dài êm ái, Tạ Uyên kéo mắt cá chân ta, kéo ta vào một mảnh triều dâng nóng bỏng.
Mãi đến trời hửng sáng, ta mới lê tấm thân mệt mỏi trở tẩm cung của mình. Lúc này, thị vệ được sắp xếp đến hủy hoại trong trắng của ta đã trở thành một xác chết đầy máu, bị khiêng ra khỏi cung.
Tạ Hoài Tự nhạo ta: “Tống Cẩm Nguyên, ngươi làm ra chuyện ô nhục như vậy, sao còn có mũi ngồi vị trí Hoàng ?”
Ta cúi mắt nhìn móng tay mới nhuộm màu son, nhếch môi : “Thiếp thân cũng phải thử với người khác rồi, mới công phu giường chiếu của Bệ hạ chẳng qua cũng chỉ thường thôi…”
Tạ Hoài Tự tức đến mức xanh lét. Hắn vốn định đến sỉ nhục ta, ngược lại lại bị ta sỉ nhục.
Kiếp trước, Tạ Uyên luôn không cưới vợ, mọi người đều nghĩ hắn không gần nữ sắc. Không ai , cứ cách vài , ta giả trang thành cung nữ, lén ra khỏi cung đến phủ hắn.
việc hoan ái với hắn, ta còn kể cho hắn việc Hoắc tướng quân tử trận năm đó, kích động mối quan hệ giữa hắn và Tạ Hoài Tự.
Tạ Uyên nắm giữ binh quyền, chỉ Tạ Hoài Tự càng kiêng dè hắn, mới bất chấp mọi thứ để lôi kéo lực. Tống Nguyên chính là vào lúc này, từng bước leo vị trí cao.
Tạ Hoài Tự vì ổn định của tiền triều, càng càng không thể thiếu lực của Tống gia. Hắn không dám manh động động đến ta, điều có thể làm cũng chỉ là nhạt với ta.
Khổ nỗi Lan phi không có mắt nhìn, thấy ta thất sủng, nhân cơ hội trừ khử ta, thay vị trí. Nàng ta giấu Hạc Đỉnh Hồng trong móng tay, hạ vào yến sào bưng đến cho ta.
Ta nhận lấy yến sào đó, đến trước nàng ta, thở dài một tiếng.
“Lan phi trông lanh lợi, yến sào này lại nấu thiếu lửa.”
Giọng Lan phi run rẩy: “Hoàng nương nương chê thiếp thân làm không tốt, vậy thiếp thân làm lại một khác…”
Không xa, ánh mắt Tạ Uyên vốn đang dán chặt vào ta, từ từ dời . Ta mỉm : “Dù ngươi làm không tốt, bổn cung không uống cũng lãng phí.”
Lan phi nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Ta tiếp tục nói: “Vậy thì ban cho ngươi uống …”
Nàng ta đầy ngạc, còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị ta siết chặt. yến sào đó bị đổ hết vào miệng nàng ta.
Lan phi nhanh chóng sùi bọt mép, ngã xuống đất. Tỳ nữ thân cận của ta xông nắm lấy đầu ngón tay nàng ta, nhìn thấy độc trong kẽ móng tay nàng ta, lớn tiếng hét: “Lan phi dám hạ độc Hoàng nương nương!”
Ta ngước mắt nhìn Tạ Hoài Tự: “Bệ hạ, tội này… tru di cửu tộc cũng không quá đáng chứ.”
Trong yến tiệc, tất cả mọi người đều hãi nhìn ta vừa tự tay đổ độc vào miệng Lan phi, rồi lập tức biến thành vẻ sợ hãi.
Chỉ có Tạ Uyên ung dung uống rượu.
Ta giữa chốn đông người giết phi tử được Tạ Hoài Tự sủng ái nhất. Tạ Hoài Tự mắt đầy tơ máu nhìn ta, như hận ta đến tận xương tủy. người vật đều bị bắt tại trận, hắn không thể xử lý ta, chỉ có thể giả vờ an ủi ta.
Ta được Tạ Hoài Tự an ủi, vẻ sợ hãi giữa mày mắt lập tức tan biến. Ta đứng dậy, nhìn thi thể Lan phi bị khiêng ra , nhỏ giọng nói với Tạ Hoài Tự: “Bệ hạ không phải thích người chết sao? Chắc giờ Bệ hạ càng thích Lan phi rồi…”
Tạ Hoài Tự mắt long sòng sọc, nghiến răng: “Ngươi là đồ độc phụ.”
Nạn nhân được an toàn ra , Tạ Hoài Tự liền đổ bệnh. Có lẽ là vì cái chết của Lan phi, cũng có lẽ là vì bị ta chọc tức. Nghe thái giám hầu hạ nói, hắn sốt cao, trong giấc ngủ cũng không ngừng mắng ta.
Đêm đó, ta bị Tạ Uyên giữ chặt giường. Hắn bóp cằm ta, buộc ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta cũng là một phần trong toan tính của nàng sao?” Đôi mắt sâu thẳm như hàn đàm của hắn, mượn ánh trăng nhìn chằm chằm ta: “Nàng khiến ta đối đầu với Tạ Hoài Tự, chẳng phải là nhân cơ hội nâng cao mẫu tộc của nàng, để Tạ Hoài Tự không thể động đến nàng sao.”
“Có ngươi ta mới sót, nên ngươi là mạng của ta…” Ta vịn vai hắn, ghé sát tai hắn khẽ : “ có một Tạ Hoài Tự giết ta, ngươi có cứu ta không?”
lẽo trong mắt Tạ Uyên từ từ lan ra, động tác đột nhiên trở nên hung hãn, phá vỡ hơi thở của ta.
Mãi một lúc lâu , ta mới nghe thấy hắn nói: “Đương nhiên là không.”
9
tỉnh mộng, ta thở dài một tiếng dài. Kiếp trước, Tạ Uyên đối xử với ta giường cũng tuyệt tình như vậy, kiếp này nghĩ lại chỉ càng thêm lùng.
Ta suy tính làm nào để đối phó với Tạ Hoài Tự đã trọng sinh , đẩy cửa ra lại thấy Tạ Uyên đứng dưới gốc lê trong sân, đang nhìn phía ta.
Gió nhẹ nhàng thổi, cánh hoa tàn rụng lả tả.
Ta nhìn những cánh hoa trắng vai hắn, nhíu mày : “Điện hạ đã đứng đây bao lâu rồi? Điện hạ đang đợi ta sao?”
Hắn ngây người một lát, rồi nói: “Tống cô nương cứu ta, ta nên hộ tống cô nương an toàn.”
Ta mím môi: “ ra ta không hề hiểu đại nghĩa như Hoắc tướng quân nói, ta cứu mạng ngươi, là để có có thể bảo toàn mạng của chính mình.”
Tạ Uyên không hiểu : “Tống cô nương vì sao lại cần bảo toàn mạng ?”
Ta im lặng một lúc, rồi bắt đầu bịa chuyện.
“Ta từng làm tổn thương người trong lòng Tạ Hoài Tự, hắn là người âm độc, có thù tất báo, ta không có chỗ dựa, e rằng chết trong tay hắn.”
“Tống cô nương quả là thành .”
“Cho nên đêm qua Tống Nguyên nói… ta ái mộ Điện hạ, không phải là , ta chỉ lợi dụng Điện hạ mà thôi.”
Kiếp trước để chống lại Tạ Hoài Tự, ta đã lợi dụng Tạ Uyên cả đời. Kiếp này, ta lương tâm trỗi dậy, không lừa hắn nữa.
Tạ Uyên lại chỉ mỉm với ta: “Không sao, chỉ cần Tống cô nương ta ái mộ cô, là đủ rồi.”
Ta ngây người nhìn hắn. Tạ Uyên kiếp trước sát khí bức người, ta chưa từng thấy hắn ôn hòa như vậy. Mãi đến hắn rời , ta mới hoàn hồn.
Tạ Uyên vừa nãy hình như nói… hắn ái mộ ta?
“Hắn vì sao lại ái mộ ta?” xe ngựa thành, ta nhỏ giọng Tống Nguyên.
Tống Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Trong hí kịch chẳng phải đều viết, ân cứu mạng, lấy thân báo đáp sao.”
Ta chớp mắt, tiếp tục : “Người lấy thân báo đáp chẳng phải đều là nữ tử sao?”
“Chuyện này còn phân biệt nam nữ sao?” Tống Nguyên suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ có thể gả cho Túc Vương điện hạ, hình như cũng không tệ.”
“Bệ hạ xưa nay yêu thương Tạ Hoài Tự là đích trưởng tử, này Tạ Hoài Tự đăng cơ…” Ta : “Vậy chẳng phải là thuận tiện tóm gọn cả hai chúng ta sao.”
Lời vừa dứt, bên xe truyền đến giọng Tạ Uyên khe khẽ.
“Yên tâm, ta không để hắn… ngồi ngôi Hoàng đế…”
Nghe thấy giọng Tạ Uyên, vành tai ta lập tức nóng bừng. Mãi đến tiếng vó ngựa xe xa, ta mới dám tiếng.
“Vừa nãy những gì chúng ta nói, hắn đều nghe thấy sao? Hắn định vì ta mà làm phản sao?”
“Tỷ tỷ chưa từng nghe một câu thơ sao? gian tình là gì, mà khiến người ta nguyện chết có nhau.”
“ chết có nhau? Không đến mức đó chứ…”