Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ , sao lại không biết điều thế? Chưa xin phép đã bóc đồ của người ta. Mau xin lỗi cô con đi!”
Nhưng điệu thì chẳng có chút trách móc , ngược lại có vẻ khoái chí.
Dạy dỗ xong là dì lại vui vẻ gom hết đồ trong các hộp , tươi cười nhét đầy vào túi xách.
“ à, dì không khách sáo với con nữa nhé. Mấy món dì mang hết về luôn đấy.”
2.
Không phải tôi chưa từng giận.
là ba tôi cũng người hòa giải, cuối cùng mọi chuyện đều xí xóa.
Dù cũng là họ hàng, chẳng lẽ vì mấy hộp khó coi?
Nhưng nhẫn nhịn suốt hai năm, tôi thật sự đã phát ngán.
Chọc không nổi thì tôi né, thế cũng không được sao?
Thế nên năm nay, tôi đã sớm đặt homestay, đưa ba mẹ đi chơi từ trước, né mặt dì và thằng .
Nghĩ tới đây, tôi lại cười, nhưng thì cứng rắn hơn hẳn:
“Dì , thật sự không phải con không muốn về, là bọn con đi rồi, cũng đã đặt phòng hết rồi, giờ quay về thì vất vả lắm, ba mẹ cũng mệt.”
“Nếu trai thật sự nhớ con, thì bữa khác con về thăm nó sau nhé. Dì cứ đưa nó về trước đi ạ!”
Đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng la hét của thằng bé:
“ ! ! Con muốn bóc ! Mau cô về! cô về!”
Tiếp theo là tràng âm thanh “ư ử” không rõ, rồi dì tôi gượng cười trong điện thoại:
“Trẻ con , hay nghịch thôi… à, chuyện , hay là con ba con nghe máy nhé? Dì với vài câu, dù cũng là người nhà, Tết nhất không về cũng không được ?”
Lại muốn lôi ba tôi ra người thuyết phục chứ ?
Tôi lạnh lùng cười thầm, điệu bình tĩnh không chút dao động:
“Dì , không khéo ba con ra ngoài đi dạo rồi, điện thoại lại ở chỗ con. Dì cũng khỏi ba , giờ nghe không được đâu.”
Trước khi đi, tôi đã năn nỉ mãi mới lấy được điện thoại của ba, vì sợ dì sẽ giở trò y như trước.
Năm nay tôi chuẩn kỹ lắm rồi, nhất quyết không dì có cơ hội chiếm được món .
cần tôi không về, chẳng lẽ dì dám phá khóa vào nhà chắc?
nghĩ vậy, thì dì tôi từ đầu dây bên kia vang lên đầy đắc ý:
“ à, ba con không nghe máy cũng không sao. Dì sờ dưới tấm thảm trước cửa thì tìm được chìa khóa rồi. Cả nhà con cứ yên tâm đi chơi nhé, dì với thằng ở nhà đợi các con về là được rồi.”
Dứt lời, dì lập dập máy.
Tim tôi chùng xuống nhịp, trong lòng thầm kêu “toang rồi!”
Ba tôi hay quên chìa khóa, nên có thói quen giấu dưới tấm thảm trước cửa.
Bình thường đi xa thì tôi luôn nhớ lấy theo, nhưng hôm qua xuất phát vội quá, tôi lại quên mất chuyện đó!
Tôi thở dài bất lực, lập mẹ.
“Mẹ , mình phải về ngay! Dì lục được chìa khóa giấu dưới thảm rồi, con sợ bậy.”
cúp máy, mẹ tôi đã vội chạy tới thu dọn hành lý, dọn than thở:
“Đúng là số khổ, không hiểu sao lại dính phải loại họ hàng nữa…”
Trên đường về, tôi nghiêm túc dặn dò ba:
“Ba à, mình về, ba nhất định đừng mềm lòng nữa! Dì đã ba năm liền đến nhà mình ‘mua hàng 0 đồng’ rồi, nếu nhịn nữa thì dì càng được nước tới. Hôm nay, cũng không thể mang đồ đi được nữa!”
3.
4.
Mẹ tôi cũng phụ họa theo, mang theo sự cứng rắn chưa từng thấy.
“ Trần, con đúng đấy! đừng lúc cũng nghĩ đến là tình thân nữa! Vương Ái Mai rõ ràng là xem nhà mình như trái hồng mềm bóp, mềm lòng thì dọn ra khỏi nhà luôn đi, đừng kéo mẹ con tôi chịu đựng nữa!”
Mẹ tôi vốn hiền lành, hiếm khi dùng lời lẽ nặng nề như vậy, đủ thấy cũng đã dì chọc phát điên.
Ba tôi mặt lập lộ vẻ khó xử, cau mày im lặng lúc lâu rồi mới thở dài:
“Biết rồi, tuyệt đối không bênh nó nữa.”
Nghe được lời cam đoan của ba, tôi mới nhẹ nhõm phần .
Xe lao nhanh về nhà, mở cửa ra, tôi lập chết đứng tại chỗ.
Cả phòng khách bừa bộn toàn vỏ hộp , giấy gói, ruy băng vứt tứ tung.
Những hộp trước đó tôi xếp ngay ngắn ở góc giờ đã tháo tung không lành lặn.