Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Vệ Từ lập tức câm bặt.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng loạn xạ rồi không báo , cuộc gọi bị ngắt.

Cố Dụ chống lên eo tôi, cười khẽ, cơ bụng phập phồng theo tiếng cười, săn chắc cực kỳ.

Tôi áp lên, ngón lướt qua rãnh bụng như đang chơi trò trượt nước.

kịp chơi đã, Cố Dụ bỗng thu lại nụ cười.

Lật người, đè tôi xuống dưới.

Ánh mắt anh lành lạnh, nhìn chằm chằm.

“Không phải dứt với cậu ta rồi ?”

“Sao còn đến thử thăm dò anh?”

“Không nỡ rời xa cậu ta ?”

Ồ, được đấy.

Thái độ kiêu căng dữ thần.

Tôi bóp lấy cổ anh, ép ngửa đầu lên, nghiến răng : “Anh tưởng mình có quyền quản em ?”

Cố Dụ bật cười nơi cổ họng, yết hầu chuyển động trong lòng bàn tôi.

“Siết mạnh chút đi.”

“Làm ma còn dễ quản hơn.”

Tôi cũng bật cười, buông , hôn lên yết hầu đỏ rực của anh.

thì không được rồi, em còn luyến tiếc.”

“Còn Vệ Từ hả, chán từ lâu rồi.”

7

cảm là thứ tiêu hao dần theo thời gian.

Tôi để đến Vệ Từ, dù đã sớm biết bản tính trăng hoa của anh ta tôi vẫn dành cho anh ta một chút cảm .

Dù là ít cũng cho rồi.

Chỉ là vì quá ít nên dễ dàng bị bào mòn sạch sẽ.

tôi đến với nhau vốn rất bốc đồng.

Vệ Từ bị đá, không cam lòng, liền chỉ đại một người tỏ .

Tôi “vinh hạnh” trúng tuyển.

Thật ra, mọi drama này nổ ra, tôi đã biết rõ cả Vệ Từ và Cố Dụ.

Một người là chó sói nhỏ ngông nghênh kham, một người là đoá hoa lạnh lùng khó gần, tôi thèm cả hai từ lâu rồi.

nên không do dự, tôi gật đầu luôn.

Giữa tôi chẳng có nền tảng cảm gì, thậm chí còn khá xa cách.

mỗi dục vọng dâng cao, Vệ Từ vẫn cúi đầu hôn tôi.

Sau mỗi xong việc, anh ta vẫn vuốt ve sống lưng tôi.

Ngày lễ ngày tết tặng quà, lớn nhỏ không thiếu.

Sinh nhật tôi, anh ta mang theo bánh tự làm và chiếc nhẫn tự mài, xuất hiện cửa phòng tự học.

Âu yếm vuốt má tôi.

Tiếng thông báo chuyển khoản 52.000 vang lên, Vệ Từ cười hả hê: “ nào, bạn trai em có không?”

Khoảnh khắc tôi thật sự nghĩ: lời quá rồi.

Cho đến tôi vừa mới avatar.

Thì bị Vệ Từ kéo vào group anh em.

[Đây là nick phụ của Cố Dụ đó, tôi định kéo rồi mà quên.]

8

Đúng , nick chính của tôi, Vệ Từ đã kéo vào group từ lâu.

Anh ta lưu tên tôi, nickname WeChat của tôi chỉ là một dấu chấm.

Ảnh đại diện toàn đen, trong nhóm có hơn hai mươi người, chỉ tôi và Cố Dụ là để dấu chấm.

Mà nick WeChat của Cố Dụ cũng là một dấu chấm, đúng là dễ nhận nhầm.

Hồi đó tôi tưởng chỉ là nhầm lẫn nhỏ, định lên tiếng giải thích thì Vệ Từ gửi ngay ảnh một người mẫu nóng bỏng lên nhóm.

[Tối nay cô ta có mặt chỗ cũ, ai muốn thì tới.]

Có người hỏi: [Anh không đi , anh Vệ?]

Vệ Từ: [Tôi có bạn rồi, lười ra ngoài.]

[Bạn ? Là cô gái bữa dính anh vỉa hè hả? Đỉnh thật, đôi chân kia đúng chuẩn, không cần ra ngoài cũng đúng.]

[Là Tô Tùng phải không? Trời má, dáng cô mê thật sự, anh Vệ đúng là sướng.]

Vệ Từ: [ đi, hàng miễn phí , không ngủ thì phí.]

[ người đúng là đói khát, bạn nào của tôi người cũng khen.]

[Mọi người không Tô Tùng trông nhạt nhẽo ?]

Có người đáp: [ cũng đúng, nhìn cô kiểu lạnh lùng lãnh cảm .]

Vệ Từ: [Lãnh cảm gì? Cực kỳ lẳng lơ thì có.]

“…”

Tôi lẳng lặng sang một avatar không nổi bật, tiếp tục lại trong nhóm.

Chuyện có phải bạn hay không, tôi không quan .

Tôi chỉ sợ Vệ Từ sau lưng lại đi lăng nhăng rồi mang bệnh về lây cho tôi thì phiền to.

Tốt nhất là tự mình trong group mà canh chừng còn hơn.

Cũng phải , Vệ Từ đúng là chẳng hề quan đến tôi thật.

Cho tới giờ, anh ta vẫn phát hiện tài khoản chính của tôi đang ngay trong nhóm đó.

9

Cố Dụ kết bạn với tôi từ sau đó.

anh chẳng gửi gì cả.

Chỉ thỉnh thoảng đăng vài tấm ảnh phòng gym lên vòng bạn bè.

Bờ vai, eo, cơ bụng, chân dài, múi cơ sắc nét đến mức không tưởng.

Đúng chuẩn nam thần thời hiện đại.

Tôi cũng như lưu video trai cơ bắp trên TikTok, chẳng nghĩ ngợi gì đã lưu ngay vào máy.

Sau này, đi thực tập trong kỳ nghỉ, tôi bị kẹt giữa đường vì mưa lớn ngờ.

Bạn bè đi cùng không ngừng động viên an ủi.

Trời đen kịt, nhìn lên mà an.

Lúc đó tôi với Vệ Từ đã “duy trì quan hệ” đặn mỗi tuần ba .

Không có trao cảm xúc, chỉ có trao thể xác.

Ngoài giờ đó ra, tôi không liên lạc.

Tôi cũng chẳng hỏi Vệ Từ đi đâu làm gì.

Vệ Từ thì thỉnh thoảng mới hứng thú hỏi vài câu cho có, thỏa mãn chút cảm giác kiểm soát.

Cả hai hài lòng với trạng này.

Vệ Từ không ít khen: “Sao em ngoan , người bạn gái của anh mà được một nửa như em thì anh đâu cần nhiều .”

Có vẻ như, cứ thứ gì bên cạnh tồn tại đủ lâu dễ khiến người ta sinh ra thói quen, sinh ra ỷ lại.

Tôi cũng , không nghĩ ngợi gì mà nhắn tin báo với Vệ Từ một câu.

Không ngờ lại là màn mắng té tát: “Em đúng là rảnh háng, không biết xem dự báo thời tiết ? Mưa to còn ra đường!”

“Em có não không ? Biết anh cách xa em bao nhiêu cây số không? với anh để làm gì? Muốn anh đến cứu chắc? Cười chết.”

10

Mưa đổ ào ào khiến tôi không kịp phản ứng.

nên tôi hoàn toàn ngờ Vệ Từ… chuyển toàn bộ đoạn chat lên group.

Đến trong group nhao nhao chửi rủa, tôi mới cảm mắt mình nóng rát.

Vệ Từ: [Hôm nay đã bị ông già mắng cho một trận, trong lòng đang bực sẵn, lại còn nhận tin nhắn ngu xuẩn của Tô Tùng.]

[Chỉ là mưa mà, dù mưa to cũng không chết ai cả, nhắn quái gì với tôi.]

[Còn bảo hơi sợ cơ, nghĩ đến bản mặt cô ta mà “em sợ”, tôi buồn nôn luôn đấy.]

Có người phụ họa: [Anh Vệ, anh đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, người ta nhắn là để được dỗ cơ mà.]

[Hóa ra mỹ nữ cũng là “trà xanh”, nhé, phúc phần đó để anh Vệ hưởng đi.]

Vệ Từ chỉ đáp lại bằng một loạt dấu chấm lửng.

Tôi mím môi, môi khô khốc đến đau rát.

Không nhìn điện thoại .

Cảnh sát đến rất nhanh.

còn nhanh hơn cảnh sát là Cố Dụ.

Giữa màn mưa xối xả, chiếc SUV đỏ lao đến, gương mặt cậu con trai lạnh lùng nghiêm nghị.

Anh dừng xe bên cạnh xe tôi, bảo tôi trèo qua cửa sổ sang xe anh.

Giọng anh bị tiếng mưa cắt vụn chẳng hiểu sao lại khiến tôi an : “Tô Tùng, đừng sợ. Anh đón em được.”

Mọi người được chuyển sang xe anh, Cố Dụ lái đến nơi an toàn, tôi mới ngơ ngác hỏi: “Sao anh đến được?”

Cố Dụ chỉ nhìn tôi.

Rồi đáp: “Anh không yên .”

Về đến khách sạn, Cố Dụ đứng cửa phòng tôi.

Ánh đèn hành lang vàng ấm hắt lên mái tóc ướt của anh, khuôn mặt vốn lạnh nhạt như ngâm trong ánh sáng dịu dàng.

Chiếc áo sơ mi ướt đẫm dính sát vào bờ vai và lưng, lộ rõ xương quai xanh gợi cảm.

Vừa sexy, vừa thuần khiết.

Tôi nuốt nước bọt, nghe giọng anh , không chút ngượng ngùng: “Tô Tùng, tấm ảnh gym đó, anh đăng là có mục đích.”

“Vì biết em thích.”

“Vòng bạn bè chỉ mình em , anh đăng suốt ba tháng rồi.

Nếu em chỉ muốn bạn cho anh một cơ hội, được không?”

Chị em ơi, đến nước này còn chần chừ ??

11

Tối đó, tôi chính thức đề nghị chia với Vệ Từ, chính xác là cắt đứt liên lạc.

Dù sao tôi chỉ là bạn .

Vệ Từ mắng tôi ngu rồi chặn tôi luôn.

Không lâu sau, không biết nổi hứng nào, anh ta lại lặng lẽ gỡ chặn và nhắn như có gì xảy ra, bắt đầu dỗ dành: “ mà, đừng giận , hôm đó là anh không đúng, trạng tệ quá lỡ lời với em.”

“Ngày mai anh mời em ăn, coi như có gì xảy ra được không?”

Tôi không trả lời.

Vì đến cả chữ “không” cũng lười gõ.

Người cũ không đi, người mới không đến.

Vị trí đó giờ đã có nam thần tự tiến cử: Cố Dụ.

Tôi không cần Vệ Từ .

Chỉ là Vệ Từ – người luôn vị trí “trên cơ cảm” dường như hề nhận ra điều đó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương