Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tôi đã đầu thai sáu lần, và mỗi lần vừa chào đời liền bị đứa con riêng của bố tôi hại chết.

Bố tôi buồn để ý, lúc nào cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Vì bố tôi chỉ là hôn thương mại, hoàn toàn không có tình cảm.

Lần quay lại Địa Phủ, tôi chán buồn cố , quyết định trả thù một lần — đầu thai thẳng vào gã bố cặn bã.

nào cũng ở trong ông ta “quẩy tung nóc”, thường xuyên đá cho ông ta nôn ói không ngừng.

Bố tôi uống tám lần thuốc phá thai cũng không bỏ được tôi. ông mang thai là chuyện chưa từng thấy, bác sĩ cũng mổ.

nào ông ta cũng vừa uống thuốc dưỡng thai vừa nghiến răng thề độc:

“Đợi cái nghiệt chủng này chui ra, tôi định sẽ giết nó!”

tôi ra đời, bố đến cả căn biệt thự vang vọng tiếng gào thét thảm thiết của ông ta.

Để che giấu sự thật, ngay sau khi sinh, tôi bị ôm về bên , nói dối là do sinh ra.

Nửa đêm, con riêng lén đến cạnh nôi tôi, bế tôi đi.

“Bố, bố không cần đích thân ra tay đâu, cái nghiệt chủng này con sẽ xử lý giúp bố.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, gã bố cặn bã đã bóp chặt Tăng Thanh, khuôn mặt dữ tợn.

“Cô làm gì con gái tôi!”

Tăng Thanh bị bóp đến không nói nổi, mặt đỏ bừng, bị ném mạnh xuống đất.

“Bố, bố nói gì ? Đứa này là thai chết lưu mà cái bà kia sinh ra!”

“Bố ghét bà ta mà? Chuyện nhỏ như đâu đáng để bố nổi giận.”

Cô ta ho sặc sụa, vừa ho vừa vội vàng giải thích.

Mười tháng qua, bố tôi luôn tránh mặt cô ta, thần thần bí bí, thậm chí biến mất tháng trời.

Quả nhiên như cô ta nghĩ — cái người bà tiện đó mang thai, còn lén sinh con!

Nếu không phải cô ta đến kịp thời, quyền thừa kế chắc đã không còn!

Nhưng điều Tăng Thanh khó hiểu là: rốt cuộc người bà vô dụng đó đã cho bố uống loại “bùa mê” gì? Rõ ràng bố ghét bà ta cơ mà…

mà lần này lại vì một đứa con hoang mà ra tay đánh cô ta!

“Cho cô ba giây. Không giao con gái tôi ra đây, cô đi chôn chung luôn đi.”

Tăng Dã vừa nổi giận, vết mổ sinh dài chục centimet đã đến thấu trời.

Vừa sinh con xong, ông ta cố chống đỡ để liếc con gái một cái.

lại xấu thế này, đúng là con tôi không?”

Mười tháng mang nặng, bao nhiêu cực khổ cũng trôi qua, hóa ra đây là con gái của ông.

Ông đã quên sạch chuyện mình từng nói sẽ lăng trì đứa trẻ, chỉ cảm thấy lần đầu tiên đời, có một sinh mệnh hoàn toàn thuộc về mình — trái tim ông mềm đến khó tin.

khóe miệng ông vẫn nhịn không được mà cong lên, một cái rồi ngất xỉu vì .

Ai mà ngờ, khi tỉnh dậy, còn chưa kịp con, đã bị người ta đổi thành một cục thai chết!

Đứa con nghịch tặc ông đã chịu đựng suốt mười tháng, còn lâu đến lượt người khác động vào!

Tăng Thanh còn định cãi, nhưng Tăng Dã làm ăn thương trường bao năm, lẽ không biết cô ta đang giở trò gì?

“Ba… hai… một…”

Trong mắt Tăng Thanh, sự oán hận không che giấu được. Cô ta thầm nguyền rủa:

Khi nào bố lại để tâm đến đứa con hoang đó như ? Rõ ràng người có đủ năng lực làm trợ thủ và là con gái chính thức phải là mình chứ!

Thực ra, ở bảy lần tái sinh trước đó, mỗi lần Tăng Dã đều biết sự thật. Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của ông, chết đứa con cũng không là đứa con được sinh ra từ một cuộc hôn liên minh.

Bây giờ thì roi quật lên người mình, biết là thế nào.

Tăng Dã giận đến tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một chân giẫm mạnh lên mu bàn tay Tăng Thanh.

“Nếu con gái tôi mà có chuyện gì, các người đừng hòng sống sót!”

Tăng Thanh hoảng loạn, vội liếc mắt ra hiệu cho y tá bên cạnh.

Y tá tức bế một đứa bé từ ngoài vào, lúng túng giải thích:

“Xin lỗi ngài Tăng, là lỗi của bệnh viện chúng tôi, không cẩn thận đổi nhầm giường em bé. Đây là con gái ngài.”

Tăng Dã giật lấy đứa bé từ tay y tá, trái tim căng như dây cũng thả lỏng được đôi chút.

Tăng Thanh rút tay về, chỗ bị giẫm đỏ ửng, nhưng khóe môi lại hiện lên nụ không rõ ý vị.

Cô ta đã sớm đoán được sẽ có bị vạch trần, nên đã chuẩn bị phương án dự phòng.

Đổi sang một đứa trẻ mồ côi, sau này lớn lên, chỉ cần xét nghiệm ADN với Tăng Dã, không trùng khớp thì cứ vu cho là con riêng của ruột với tình, một mũi tên trúng hai đích.

Tăng Dã khuôn mặt trắng trẻo đang được quấn trong chăn, yên lặng ngoãn đến người ta mềm lòng, nhưng anh lại cau mày thật sâu.

Một cú đá vung thẳng vào đầu gối Tăng Thanh, cô ta đến quỳ rạp xuống đất.

“Cô còn định nói dối đến bao giờ? Con gái tôi rốt cuộc đang ở đâu?”

Tăng Thanh đến toát mồ hôi lạnh, lòng đầy hoang mang. Ông ta… lại biết?

“Bố ơi, con luôn trung thành với bố, bố lại vì đứa con của con bà vô dụng đó mà nghi oan cho con?”

Sắc mặt Tăng Dã đen như đáy nồi, hai cánh tay phải trái của ông ta biết rõ chân tướng, suýt thì bật khi thấy cô ta giả bộ tội nghiệp.

Tăng Dã rút dao găm từ vệ sĩ bên cạnh, chém thẳng về phía Tăng Thanh. Máu tuôn ra như suối.

“Cô tưởng tôi là thằng ngu à? Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu.”

“Con gái tôi không đến , cũng không xinh xắn như thế!”

Khi được vệ sĩ nhặt về từ đống rác, tôi vừa vặn thấy câu này.

Tăng Dã vừa bế lấy tôi, tôi tức nôn thẳng lên người ông ta, rồi giơ chân nhỏ ra đạp liên tục.

Tăng Dã bị nôn đầy người nhưng không như trước đây chửi mắng ầm trời, mà lại ôm tôi thật chặt, thở dài một hơi thật sâu:

“Con gái hư của ba cũng quay về rồi. Ba suýt làm mất con rồi.”

Tôi đá mãi mà ông ta vẫn không nhúc nhích, giọng nghẹn ngào của ông ta mà có cảm giác như đang ảo giác.

Không lẽ cái ông bố cặn bã này bị tôi đá ngu người từ khi còn trong rồi?

Người ta bảo mang thai một lần ngu ba năm, hóa ra ông cũng không ngoại lệ.

Tăng Thanh cảnh hai cha con tình cảm khắng khít trước mặt, nghiến răng tức tối. Tôi biết chắc cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Sống trong lo sợ đến một tuổi, Tăng Dã cũng cắn răng quyết định cai sữa cho tôi.

Lúc được cứu về, tôi khóc suốt không ngừng.

Tăng Dã lục tung mọi nguyên , phát hiện ra là… tôi đói.

Ông ta sai vệ sĩ mua hết toàn bộ các loại sữa công thức thị trường về.

Tôi là kiểu người hẹp hòi, đã không bị ông ta trừng phạt thì tôi phải tranh thủ mà hành ông ta cho bằng được.

Vệ sĩ đút thử cho tôi cả trăm loại sữa, tôi đều phun hết lên người Tăng Dã. Mặt tôi thì hóp lại vì gầy, trông càng thảm.

Tăng Dã từng lăn lộn thương trường, đối mặt với bao nhiêu sóng gió cũng không hoảng, mà thấy chỉ số sinh tồn của tôi càng tụt lại toát cả mồ hôi.

“Ông chủ, có khi nào… đứa nhỏ này chỉ chịu uống sữa , à không, sữa ba? Hay là ngài thử xem?”

Tăng Dã liếc mắt một cái, cả đám tức im bặt.

“Tôi là ông, cho bú là điều không thể!”

Thế mà chưa đầy nửa tiếng sau, tôi đã được uống sữa… của ba thật.

Ban đầu tôi định nhổ ra, nhưng vừa chạm vào miệng, dạ dày đã kêu “ọc ọc”, mùi vị cũng… hơi ngon là đằng khác.

tôi uống ừng ực, Tăng Dã mỉm đầy mãn nguyện.

Nụ ấy tôi nổi hết da gà. Không biết mình lại ông ta vui ở điểm nào. Không lẽ ông ta lại định giở trò gì ?

Tôi còn đang định ngoãn một chút để giữ mạng thì đã Tăng Dã quay sang khoe với vệ sĩ:

“Thấy chưa? Con gái tôi chỉ nhận mình tôi thôi, loại sữa khác làm sánh được với tôi!”

Giọng điệu đầy tự mãn, khoe không thèm giấu.

Một năm trôi qua, những lời độc địa mà Tăng Dã từng thề khi tôi còn trong vẫn chưa hề thành hiện thực.

Không những không lăng trì tôi, mà còn cung phụng tôi như bà hoàng.

Bảo mẫu đã ám chỉ với Tăng Dã lần rằng nên cai sữa cho tôi, nhưng hễ vừa ngừng cho bú một bữa, ông ta lại áy náy đến giật phắt bình sữa ra khỏi tay tôi.

“Tôi vẫn không nỡ… Con bé chỉ nhận tôi thôi. Đợi nó lớn thêm chút , tôi chắc chắn sẽ cai!”

Cứ thế kéo dài đến tận khi tôi tròn một tuổi. Vì tôi, Tăng Dã phải cho bú đúng giờ, còn hủy cả đống hợp tác làm ăn.

Lần này ông ta cắn răng hạ quyết tâm, chạy sang tỉnh khác công tác một tuần.

Ở khách sạn, ông ta thấp thỏm lo lắng, sợ tôi không chịu uống sữa công thức. Lấy hết can đảm gọi cho bảo mẫu:

“Bé có phải đói đến gầy đi rồi không? Hay là tôi về luôn nhé?”

Bảo mẫu liếc tôi — đang nằm thoải mái chiếc nôi hiệu Hermès, căng tròn vì uống sữa — bật :

“Ngài yên tâm công tác đi ạ. Tiểu thư uống sữa thành thạo lắm rồi, đang hào hứng lắm!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, mãi thốt ra một tiếng “Ờ…” đầy hụt hẫng.

Tôi cứ ngỡ Tăng Dã đi vắng thì mình có thể thảnh thơi vài , nào ngờ hôm sau, Tăng Thanh đã đứng sừng sững bên nôi của tôi.

Một cái gối lớn từ giáng xuống, bịt kín mặt tôi không chừa khe hở.

Chiếc nhỏ bé bị bóp chặt, tôi không thở nổi một hơi.

“Chết đi đồ con hoang! Mày sống thêm một năm là tao từ lắm rồi!”

“Xem mày chết rồi còn giành bố với tao không!”

Nói rồi cô ta vẫn chưa hả giận, thò tay vào trong áo tôi, cấu véo mạnh để lại những vết bầm tím.

Ngay lúc tôi sắp ngạt thở, bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của bảo mẫu:

“Tiểu thư Tăng Thanh! Cô đang làm gì thế!”

Tăng Thanh run lên vì giật mình, chiếc gối rơi xuống đất.

“Trời ơi! Tiểu thư! mặt em đỏ thế này!”

Bảo mẫu tức bế tôi lên, không khí ào ạt tràn vào phổi.

“Uaaa ——”

Má nó chứ, suýt chết lần ! Tôi khóc toáng lên như xé ruột xé gan.

“Không phải việc của cô thì đừng xía vào. Tốt là nên biết điều!”

“Cô chỉ là một bảo mẫu nhỏ nhoi, tôi muốn cô biến mất thì dễ như trở bàn tay. Cô tự chọn đi, biết đường sống rồi chứ?”

Bảo mẫu đã chăm tôi cả năm, thương tôi như con ruột. Gương mặt cô tối sầm lại, nghiêm nghị lên tiếng:

“Tôi nghĩ chuyện này cần phải báo lại cho ngài Tăng.”

“Mỗi một lời cô nói, mỗi một hành động hôm nay, tôi đều sẽ báo cáo trung thực!”

Tăng Thanh mặt mày dữ tợn, tức đến phát điên, tát thẳng vào mặt bảo mẫu rồi túm tóc cô ấy:

“Cô nghĩ tôi cho cô mặt mũi à? Một con bảo mẫu mà cũng lên mặt?”

“Tôi nói cho cô biết, bố tôi vốn ưa gì thứ phế vật đó. Ông ấy qua không muốn tự bẩn tay, bảo tôi ra tay hiểu chưa!”

Bảo mẫu bị kéo tóc đến ngửa cả , vẫn cố gắng giãy giụa và ôm chặt lấy tôi vào lòng.

Tôi cố hết sức giơ tay ra, đánh vào mặt Tăng Thanh, mà như đang gãi ngứa.

“Con tiện ! đánh tao à? Giống hệt con vô dụng của mày, đều đáng khinh như nhau!”

Tăng Thanh bị tôi chọc điên, tức đưa tay còn lại siết tôi, cảm giác nghẹt thở lại ập đến lần .

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập — là ai?

Là đồng bọn của Tăng Thanh, hay là người đến cứu con tôi?

Khoảnh khắc đó tôi bỗng thấy hối hận, biết đã giả vờ không chịu cai sữa rồi.

Phải chi Tăng Dã ở đây thì tốt biết .

Cái ông già đáng ghét đó chắc chắn sẽ không để tôi khổ như thế này đâu…

“Bé , ba về rồi!”

Giọng nói của Tăng Dã vang lên ngoài cửa, không khí trong phòng tức thay đổi hoàn toàn.

Khuôn mặt kiêu căng hống hách của Tăng Thanh trong tích tắc trắng bệch, mắt đảo liên tục.

Trưa nay, khi gọi điện tin bé đã tự biết uống sữa, Tăng Dã không hề thấy nhẹ nhõm như dự đoán, ngược lại là một nỗi hụt hẫng sâu sắc.

Không được, anh phải về ngay xem bé thế nào, chắc chắn việc cai sữa rất khổ.

Nhưng điều anh không ngờ là — cảnh tượng trước mắt lại là thế này.

“Tăng Thanh? Ai cho cô đến đây? Tôi đã nói rồi , không cho phép cô đến gần con gái tôi!”

Tăng Thanh đỏ hoe cả mắt, gắt gao níu lấy tay áo của Tăng Dã…

“Ba ơi! ba cũng về rồi! Nếu ba không về, em gái con đã bị bảo mẫu này bóp chết rồi!”

“Lúc nãy con ghé qua định thăm ba, không ai có nhà, vừa mở cửa ra thì thấy bảo mẫu đang đánh đập, bóp em gái!”

Tăng Dã vừa xong liền hoảng hốt ôm chặt tôi vào lòng kiểm tra kỹ lưỡng.

Càng kiểm tra, mặt ông ta càng tối sầm lại, cả người tỏa ra sát khí, như thể muốn xé xác tất cả những người trong phòng.

Bảo mẫu thấy Tăng Thanh đổi trắng thay đen, vội vàng xua tay:

“Rõ ràng là tiểu thư Tăng Thanh muốn…”

Câu chưa dứt đã bị Tăng Thanh vung tay tát mạnh, khóe miệng rỉ máu.

“Còn cãi!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương