Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
03
“Cái ?” – tôi lặp lại chữ đó, thấy như vừa nghe một trò cười nực cười nhất thế gian.
Ánh tôi lướt một vòng quanh căn phòng khách được trang trí tinh tế nhưng lạnh lẽo.
“Cố Minh Viễn, đây không phải là của em. Đây là của anh, và là nơi anh dùng để nhốt một ‘ giúp việc miễn phí’ như em.”
Uy quyền của anh ta tôi thách thức hết đến khác, sự kiên nhẫn hoàn toàn cạn kiệt—sắc anh xanh mét, giận đến run .
“Trình , đừng ép anh!”
Đúng lúc chúng tôi đang giằng co không dứt, điện thoại của Cố Minh Viễn lại vang lên nữa.
là anh gọi đến.
Anh hít sâu một hơi, vừa bắt máy, kịp lên tiếng, dây kia đã vang lên mắng chói tai:
“Minh Viễn! lại cãi nhau với Trình nữa phải không? nói cho biết, dâu mình chẳng hiểu chuyện gì cả! Ngày nào vất vả ngoài như thế, nó không những không biết thông , lại gây chuyện! Đừng chiều nó quá!”
của Cố Minh Viễn, xưa nay nhìn thấy “công trạng hiển hách” của trai, thấy được sự “ lẽ hy sinh” của tôi.
Cố Minh Viễn theo bản năng liếc nhìn tôi, ánh phức tạp.
Tôi giật lấy điện thoại từ anh, không lớn, nhưng chữ rõ ràng:
“Dì à, trai dì bây giờ là tự do rồi. Sau , sẽ không ai làm phiền anh ấy nữa đâu.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
dây kia, Cố sững . trước tôi, Cố Minh Viễn hoàn toàn bùng nổ vì hành động của tôi.
“Trình , em điên rồi sao?!”
Anh gào lên, trong lúc giằng co giành lấy vali với tôi, bất ngờ đẩy mạnh một cái.
vali xô ngã xuống đất, khóa bật tung ra, đồ đạc văng tứ tung.
Quần áo, đồ dùng cá nhân, và… một nhung màu xanh đậm.
lăn đến chân Cố Minh Viễn, nắp bật ra, để lộ một đôi khuy măng sét bằng bạch kim tinh xảo, trên khắc một chữ “Y” — Viễn.
Là tên của anh ta.
Đó là món quà kỷ năm ngày cưới tôi chuẩn cho anh.
Tôi đã dành rất nhiều thời gian, từ lên ý tưởng đến đặt làm riêng, mất hơn một tháng.
Nhưng vào ngày kỷ , anh đang lao tâm vì vụ án của Bạch Thanh Nguyệt, suốt đêm không về.
Anh quên mất.
Thậm chí anh không biết đến sự tồn tại của món quà .
Không khí như ngưng đọng lại.
Cố Minh Viễn cúi cứng đờ, nhìn đôi khuy măng sét phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo dưới chân, hoàn toàn chết .
Môi anh mấp máy, như nhớ ra điều gì, sắc lập tức trắng bệch.
Tôi không khóc, không gào lên.
Tôi lẽ bước tới, cúi xuống giữa đống lộn xộn, nhặt lấy nhỏ ấy.
Rồi, ngay trước anh ta, tôi bước đến thùng rác trong phòng khách, buông .
“Cộp.”
Một tiếng rất khẽ.
Đôi khuy măng sét chứa đựng tình cuối cùng của tôi, cùng với tinh xảo, tôi chính ném vào thùng rác đầy vỏ trái cây và giấy vụn.
Giống như cuộc hôn nhân năm của chúng tôi.
Tôi đứng thẳng dậy, quay nhìn anh, trên là sự bình thản .
“Cố Minh Viễn, giữa chúng ta, đã kết thúc từ lâu rồi.”
Tôi không quan tâm anh biểu gì, lẽ nhặt món đồ rơi vãi, xếp lại vào vali, kéo khóa.
, anh không ngăn cản nữa.
Anh đứng yên tại chỗ, như một bức tượng đá, không rời cái thùng rác kia, như thể cả thế giới của anh đã chôn vùi trong đó.
Tôi kéo vali đi về phía cửa, lúc chạm vào nắm, phía sau vang lên khàn đặc của anh:
“Trình … đừng đi.”
Trong nói ấy, mang theo một chút cầu xin mà chính anh không nhận ra.
Tôi không quay lại.
Mở cửa. Đóng cửa.
Để anh lại phía sau, cùng với cuộc hôn nhân năm đầy bi ai ấy.
Ngoài trời nắng rất đẹp, chói đến mức khiến tôi cay xè.