Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Nghe tôi nói vậy, viên cảnh sát đối diện nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu, nhìn chằm chằm vào tôi như đang cố phân tích điều gì đó sâu hơn.

Lông mày viên cảnh sát nhíu chặt lại.
“Cô có biết mình đang nói gì không? Cô giết ai?”

“Chồng tôi, Mã Nghị, và bạn thân tôi, Trần Trần.”

Tôi bắt đầu thấy bực bội với mấy câu hỏi giả vờ không biết câu trả lời của anh ta.

Trịnh Hồng liếc nhìn Phương Khả, người đang ngồi ghi biên bản bên cạnh — đúng lúc cô ấy cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Khụ khụ…”
Anh ta ho khẽ hai tiếng, rồi tiếp tục hỏi:

“Vậy… xảy ra khi nào? Ở đâu?”

“Tôi quên thời gian chính xác rồi. Nhưng là ở nhà tôi, điều này là thật.”

Không sai — lúc họ đến hiện trường cũng chính là tại nhà tôi.

Sau khi kết thúc cuộc thẩm vấn, Trịnh Hồng và Phương Khả đều rơi vào im lặng, không nói nên lời.

Bởi vì… những gì tôi nói hoàn toàn không khớp với tình hình thực tế của vụ án.

Tôi nói mình giết hai người — Mã Nghị và Trần Trần.

Nhưng Trịnh Hồng nghiêm giọng nhìn tôi, từng từ đều nặng nề:

“Lâm Vân, chỉ có MỘT người chết thôi!”

“Không thể nào!” — Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta, không tin nổi vào tai mình.

Tôi đã đích thân giết họ, thi thể còn nằm ngay trước mặt tôi, máu vẫn còn vương vãi đầy sàn… sao lại chỉ có một người chết?

Chẳng lẽ… Trần Trần chưa chết?
Cô ấy sống sót?
Hay là… Mã Nghị vẫn còn sống?

Hay là… chuyện này, lại là một tầng khác của ảo giác…?

“Hơn nữa, người chết… không phải ai trong số hai người mà cô đã nói.”

“Sao có thể như thế được?” — Tôi nhìn viên cảnh sát, cảm thấy như họ đang đùa giỡn mình.

“Chuyện này… không buồn cười chút nào.” — Giọng tôi bắt đầu lạnh đi.

“Là thật đấy, Lâm Vân.” — Phương Khả lật lại biên bản, lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng.

“Người chết tên là Mã Dịch .”

“Mã Dịch…?” — Cái tên đó vang lên trong đầu tôi, quen thuộc đến mức rùng mình.
Là em trai sinh đôi khác trứng của Mã Nghị — tôi từng nghe Mã Nghị nhắc đến vài lần, rằng cậu ta sống ở tỉnh ngoài, rất ít liên lạc.

“Cậu ta không phải đang ở tỉnh khác sao?” — Tôi cau mày.

“Cậu ấy đã quay về từ lúc Mã Nghị mất.” — Trịnh Hồng đáp.

Tôi lập tức thấy bất ổn.

Mất? Mã Nghị mất?

“Các anh nhầm rồi. Cảnh sát Phương, chồng tôi… tôi vừa giết anh ấy không lâu!” — Tôi lớn tiếng khẳng định.

Phương Khả vẫn lắc đầu, giọng bình tĩnh:

“Không, người cô giết… là Mã Dịch. Em trai sinh đôi khác trứng của chồng cô.”

“Không thể nào!” — Tôi gần như hét lên. Cảm giác choáng váng, không khí quanh tôi như đông lại.

“Vậy còn Mã Nghị đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”

Phương Khả nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thương cảm:

“Anh ấy mất rồi. Trong ca phẫu thuật tim ba tháng trước.”

Từng chữ như nhát búa gõ vào đầu tôi.
Từ miệng người khác nghe ra, câu nói ấy không thể nào đau hơn.

Tôi ngơ ngác, cảm giác như cả thế giới vừa sụp đổ lần nữa.
Hóa ra… người tôi cố gắng bảo vệ, cố níu giữ, cố giết để giữ lại — lại là một người hoàn toàn khác?
Và… hóa ra ngay từ đầu… tôi mới là kẻ không phân biệt được thật giả.

Chẳng lẽ… Trần Trần nói thật?

Nhưng nếu vậy, tại sao Mã Dịch lại giả làm Mã Nghị và xuất hiện trong nhà tôi?

Chuyện này không thể lý giải nổi.
Hơn nữa, tôi rõ ràng đã nghe thấy Mã Nghị và Trần Trần âm mưu đưa tôi vào viện tâm thần. Cả giọng nói, cả từng câu từng chữ… đều rành rọt trong đầu tôi.

“Vậy còn Trần Trần? Cô ấy không chết thật chứ?” — Tôi hỏi, giọng run rẩy.

“Không, cô ấy đã chết.” — Trịnh Hồng trả lời.

“Vậy tại sao các anh nói tôi chỉ giết một người? Rõ ràng tôi đã giết cô ấy, là chính tay tôi…”

“Khi chúng tôi đến hiện trường, suốt quá trình xử lý, trước mặt cô chỉ có một thi thể, và hai người có mặt: cô và nạn nhân.
Về phần Trần Trần — cô ấy mới tử vong không lâu, trong một vụ tai nạn xe, chết tại chỗ.”

“Tai nạn? Tai nạn giao thông?” — Tôi lặp lại, như không thể tin vào tai mình.

Những gì “Mã Nghị” từng nói… một phần là thật sao?
Vậy thì… tất cả mọi thứ tôi tưởng mình kiểm soát được — thật ra đã hỗn loạn từ đầu rồi.

Tôi hoang mang đến cùng cực. Trong đầu tôi chỉ còn là một mớ rối tung, không biết cái gì là thật, cái gì là giả.

Thấy tôi bắt đầu mất kiểm soát, họ quyết định để tôi yên tĩnh một lúc, rồi cả hai rời khỏi phòng.

________________________________________

7.

Trịnh Hồng và Phương Khả bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đồng loạt thở phào như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Toàn bộ quá trình vừa rồi thật quá kỳ lạ.
Đặc biệt là khoảnh khắc Lâm Vân nói chắc như đinh đóng cột rằng mình giết hai người — ánh mắt cô ta không hề dao động.

“Hình như vừa rồi có người đến… nói muốn cung cấp thông tin liên quan đến vụ án.”
Phương Khả quay sang nói với Trịnh Hồng.

“Đi, sang xem.”

Cả hai đi đến một phòng họp bên cạnh. Trong đó đã có một người phụ nữ ngồi sẵn — dáng vẻ thanh lịch, ăn mặc trí thức, khiến người ta cảm thấy vừa tao nhã vừa đáng tin.

Thấy cảnh sát bước vào, cô đứng dậy, khẽ gật đầu chào:

“Xin chào hai anh, tôi là bác sĩ tâm lý của Lâm Vân.
Tôi đến để nói với các anh… về tình trạng của cô ấy.”

“Ồ?” — Trịnh Hồng và Phương Khả liếc nhau, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc.

Trịnh Hồng khẽ nhíu mày, tỏ vẻ bất ngờ:
“Mời cô nói tiếp.”

Tình trạng của Lâm Vân đúng là không bình thường chút nào — đến mức anh ta cũng phải bắt đầu tin vào khả năng cô ta thực sự mắc bệnh nặng.

Bác sĩ Từ Chi nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục giải thích:

“Thật ra, Lâm Vân đã bắt đầu điều trị từ rất lâu — kể từ sau khi chồng cô ấy, Mã Nghị, qua đời vì ca phẫu thuật thất bại.
Họ là một cặp vợ chồng tình cảm rất sâu nặng, nhưng Mã Nghị lại luôn có vấn đề về tim.
Lúc ca phẫu thuật không thành công, Lâm Vân không thể chấp nhận được sự thật đó.

Từ đó, cô ấy bắt đầu hoang tưởng, tự dựng nên câu chuyện rằng ca phẫu thuật đã thành công, và Mã Nghị vẫn sống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương