Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu là vài chửi rủa lẻ tẻ, sau phát triển thành đập cửa, thậm chí là đe dọa giết.
Người đồng đội hy sinh trút hết nỗi đau phẫn nộ lên người tôi.
“Đồ phản quốc! Trả con trai lại cho tôi!”
“Con đồ tể này, sao năm mày không chết luôn nước ngoài !”
Tôi trong phòng, nghe ầm ĩ bên ngoài cùng những lời nguyền rủa độc địa, mỗi cú đập cửa như giáng xuống tim tôi.
buổi chiều, mẹ tôi tìm .
Họ đứng ngoài cửa, không bước vào, trên mặt là vẻ chán ghét sợ hãi không che giấu.
“Ôn Dĩ Ninh, mày còn muốn gây rắc rối tới chừng nào nữa?”
tôi lên , lạnh như băng, đốt ngón tay trắng bệch vì siết chặt,
“Người chiến sĩ hy sinh ngày nào cũng loạn, trong đại viện quân khu ai mà không trỏ? Thể diện chúng ta, sớm mày – con ‘phản đồ’ này – mất sạch rồi!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nhưng không vì tôi, mà là kéo tay áo tôi cầu khẩn:
“Mẹ xin con , con tự giải thích với người họ .”
“Thú nhận , cúi đầu , cần họ đừng loạn nữa là được rồi!”
“Vị Vãn giờ đang mang thai, còn giúp con nói tốt với Tự, lỡ như có chuyện gì xảy với mẹ con họ, chúng ta biết ăn nói sao với họ Giang, với đơn vị đây?”
Tôi mẹ, trái tim như bàn tay lạnh ngắt bóp chặt, mức không thể thở nổi.
Muốn tôi tự giải thích?
Trước mặt những người thù hận che mờ lý trí, chẳng khác nào tôi tự tìm cái chết.
“Ba, mẹ.”
Tôi lên , khàn đặc, cố gắng nỗ lực cuối cùng:
“Ba mẹ có nghĩ… con là oan không.”
“Cái bẫy trong nhiệm vụ xuyên quốc gia năm , là Giang Tự Vị Vãn để che giấu việc rò rỉ cơ mật, cố ý……”
“Câm miệng!”
tôi quát lớn cắt ngang, ánh mắt đầy thất vọng phẫn nộ, như đang kẻ thù xa lạ:
“ nước này mà mày còn không biết hối cải, còn dám bôi nhọ Tự Vị Vãn!”
“ Tự giúp ba mẹ giữ được chỗ trong khu nghỉ hưu quân khu, Vị Vãn năm còn mạo hiểm cứu ba mày khỏi cửa tử.
Hai nó đối với ba mẹ còn tốt hơn mày – con gái ruột này!”
“Mày đúng là lương tâm chó gặm, quên mất mình xuất thân từ gia đình quân nhân rồi!”
Mẹ tôi cũng the thé cảnh cáo, đầy khóc nhưng chẳng có đau lòng:
“Mày mà còn ăn nói lung tung nữa, chúng ta sẽ đăng báo đoạn tuyệt quan hệ! Coi như chưa sinh con gái như mày!”
Đúng lúc ấy, Vị Vãn vang lên từ đầu hành lang, mang theo sự quan tâm đủ:
“Ba mẹ sao lại đây? Nơi này loạn lắm, lỡ người chiến sĩ xông vào thì sao?”
ta bước nhanh , tự nhiên chen vào giữa tôi mẹ, như thể đang vệ họ khỏi tôi.
mẹ tôi thấy ta liền như tìm được chỗ dựa, sự tức giận đối với tôi ngay lập tức biến thành sự lo lắng chu đáo dành cho ta.
“Vị Vãn, nơi này hỗn loạn lắm, con đang mang thai, đừng tới gần, mau tránh xa.”
“Dạo này Tự có bận diễn tập không? Con nó chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt, còn lo cho nhỏ trong bụng con nữa.”
Họ vây quanh Vị Vãn, câu chữ quan tâm như những mũi kim tẩm độc, đâm dày đặc vào tim tôi.
Họ luôn nhớ trẻ trong bụng ta, nhưng quên mất tôi cũng là con gái họ,
là người lập công hạng ba cho quân đội.
Tôi đứng yên tại chỗ, cảnh tượng “ấm áp gia đình” này, thấy toàn thân máu đều lạnh băng.
Thì , trong lòng họ, tôi đã sớm là thứ nhục gia tộc, là kẻ vướng víu đáng ghét.
Còn Vị Vãn – người giết chết đồng đội tôi, hủy cả cuộc đời tôi –
mới là “con gái ngoan” họ.
Vị Vãn an ủi mẹ tôi, liếc tôi, trong mắt ta thoáng qua sự đắc ý thương hại khó nhận .
Tôi đứng cách không xa, lặng lẽ , trong lòng còn lại mong chờ cuối cùng đối với họ – cũng tan vỡ không còn mảnh vụn.
Vài ngày sau, mẹ tôi bất ngờ gọi điện, điệu hiếm hoi ôn hòa.
Bà nói muốn ăn bánh quế hoa tiệm lâu đời phía nam thành phố, tôi mua ít mang về.
Tôi ngoài.
ĐỌC TIẾP: