Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Không phải điện thoại với skateboard thôi sao? Con người ta cũng có, giờ có con rồi, cũng phải học cách đối xử công bằng chứ.”
Tôi thấy bà ấy đầy tự hào liếc đứa sinh ngủ trong chiếc nôi bên cạnh.
Trong lại không nhịn mà cười khẩy đầy mỉa mai.
Tôi nhanh chóng liếc qua sắc mặt bố.
Thấy quả nhiên khi ông thấy đứa bé nét mặt dịu đi, nhưng vẫn lẩm bẩm với mẹ đầy bực bội: “Bà cứ chiều nó như thế.”
Tôi hiểu rõ, đó là ông đã ngầm đồng rồi, bèn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thẩm Hựu: “Bố mẹ đồng rồi.”
Một lát sau Thẩm Hựu nhắn lại: “ rồi, sớm có phải xong chuyện không.”
Tôi cất điện thoại, đứng một bên bố mẹ ăn bữa cơm vô cùng thịnh soạn.
Tôi kéo quai cặp, vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn mà cười: “Bố mẹ ăn từ từ nhé, con về trường đây. Thời gian này phải tăng tốc học, trường cũng không cho nghỉ mấy, con sẽ không về nhà , chứ ạ?”
Mẹ tôi gắp một miếng thịt kho tàu bóng loáng bỏ miệng, đầu cũng không ngẩng lên, “Ừ” một tiếng.
“Không về cũng , phòng con bọn ta định dọn dẹp để làm chỗ để đồ chơi cho con. Những đồ con cần dùng mang hết đi hôm nay, đừng để ở nhà chiếm chỗ…”
Tôi cụp mắt, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tôi siết nhẹ bàn tay, cố lờ đi cảm giác nghẹn ngào trỗi dậy trong .
Rồi mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng ạ, đúng lúc xong con cũng định đi làm thêm hè với bạn bè, kiếm có thể mua sữa và tã cho .”
Mẹ tôi gật đầu hài , khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Con là chị, đương nhiên phải nghĩ cho các nhiều hơn.”
Tôi lập tức giả vờ như đã bị tẩy não hoàn , bà gật đầu: “Chúng là con, đó là điều nên làm.”
Trên gương mặt bố tôi cũng hiện lên chút tươi cười.
Mẹ tôi đặt đũa xuống, lấy quả quýt bên cạnh nhét tay tôi: “Đi đi, về trường đi.”
Tôi “ ơn” gật đầu.
Ngoan ngoãn : “Cảm ơn mẹ, vậy bố mẹ nhé, con về trường đây.”
Bố tôi phẩy tay một cái.
Mẹ lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn như chưa từng có tôi ở đó.
Tôi giấu đi sự châm biếm trong mắt.
Liếc đứa bé nằm trong nôi.
Cố tình to vừa đủ để nghe thấy: “Tạm biệt nhé.”
Rồi mỉm cười rời khỏi nhà.
Tôi vất vả lắm quay lại trường.
Cảm giác đói mức bụng dán lưng, tôi vội mua cái bánh bao đã nguội ở quán đầu cổng trường, vừa nhai vừa uống chút nước trong ba lô.
Bên cạnh có mấy bạn học sinh bán trú cười đùa, kể hôm nay mẹ lại chuẩn bị đồ ăn ngon gì.
Tôi uống cạn giọt nước cuối cùng, cúi đầu, lặng lẽ đi về ký túc xá một .
Thôi, ngủ một giấc đã.
Dù sao lần về nhà này cũng dễ dàng xin đóng phí tài liệu.
Những ngày sau đó, tôi dồn tâm việc học.
tháng là kỳ đại học.
Đây là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận.
Ban đầu, sau khi học xong cấp , bố mẹ tôi đã không cho tôi tiếp tục đi học.
: “Con gái học nhiều để làm gì, sau này cũng phải đi lấy chồng thôi, học phí , chi bằng sớm đi làm vài năm phụ giúp gia đình.”
Nếu không phải vì năm đó tôi học quá giỏi, đạt thủ khoa trường và là người duy nhất đỗ trường trọng điểm trong thành phố,
Cô giáo chủ nhiệm sau khi chuyện đã đứng ra giúp đỡ.
Bố mẹ tôi không bị người khác trích, miễn cưỡng đồng cho tôi tiếp tục học.
Nhưng sau đó gần như không cho tôi sinh hoạt.
Nếu không nhờ thành tích học tập tốt nhà trường miễn học phí và cho vài trăm đồng trợ cấp mỗi tháng, tôi đã phải bỏ học từ lâu rồi.
Giờ đây, bằng chí kiên cường, tôi gắng gượng tận bây giờ, ánh sáng chiến thắng ở ngay trước mắt, tôi càng không thể buông lơi.
Tôi không có đường lui, nên mỗi ngày ngoài học là học c.h.ế.t.
Giáo viên chủ nhiệm rất coi trọng tôi, từng nếu tôi đúng sức hoàn có thể đỗ một trường thuộc nhóm 985.
Tôi mỉm cười ngượng ngùng với cô, nhưng trong lại càng nỗ lực hơn để khắc phục điểm yếu.
Tôi đạt thành tích tốt hơn .
Tôi đã tra cứu kỹ các trường đại học tốt ở xa quê hương.
Trường có ngành nổi bật.
Trường có nhà ăn giá rẻ.
Trường có cơ hội học tiếp thạc sĩ hay du học cao hơn…
Tôi thoát khỏi gia đình này phải chạy thật xa.
Những ngày sau đó, tôi sống rất quy củ, mỗi ngày đều chăm học.
Bố mẹ chưa từng quan tâm tôi, dĩ nhiên cũng chẳng gọi điện bao giờ.
thậm chí không tôi học trường cấp ba .
Nên tôi chẳng cần lo làm phiền, cứ vậy mà học hết .
tháng trôi qua trong chớp mắt, cuối cùng tôi cũng hoàn thành kỳ đại học trong tâm trạng thấp thỏm.
Sau đó tôi mua đáp án, tự ước tính điểm — khá chắc sẽ đỗ trường mà tôi mong .
Dự lễ tốt nghiệp xong,
Tôi nhà hàng từng làm thêm trước đây để hỏi xin việc.
Tôi sau khi rời ký túc xá,
Ở nhà đã không chỗ cho tôi .
Thuê phòng ngoài tôi tiếc .
Số tôi lén tích góp để dành cho việc học đại học.
Chị Chu – quản lý cũ ở nhà hàng – vẫn nhớ tôi, tuyển nhân viên làm hè, rất vui nhận tôi lại. Tôi cảm ơn và nhờ chị cho gửi hành lý trước.
Chị Chu hiểu hoàn cảnh tôi, sắp xếp cho tôi ở lại ký túc xá cũ, đưa chìa khóa rồi vội đi làm việc.
Tôi mang số hành lý ít ỏi phòng trọ, sắp xếp qua loa rồi đeo ba lô chuẩn bị về nhà.
Thật ra tôi không hề về.