Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố tôi không yêu tôi.
Ông Tiểu Linh làm công, bế cô lên cao, Tiểu Linh và nói rằng mình là bố của cô .
tôi chỉ có thể đứng bên cạnh .
Những đứa trẻ cười nhạo tôi là đứa không có bố.
Tiểu Linh tự hào nói rằng bố cô sở hữu một công ty lớn.
Mẹ tôi đã bố Tiểu Linh ở trường.
buổi lần sau, mẹ tôi nhờ bạn thân của bố thay bố tôi.
Cuối , tôi có bố tham dự rồi.
Trong lòng tôi vừa vui vừa buồn.
–
Tôi cầm món đồ công trường phát về, nhờ bố làm , ông nhận được một cuộc điện thoại.
Lại là dì Hứa gọi .
Giọng dì Hứa nhẹ nhàng vang lên: “Anh An ơi, bỏng tay rồi…”
Bố tôi lo lắng nói: “Có sao không? Để anh đưa viện.”
Nói xong liền cầm áo vest, vội vàng chuẩn ra khỏi nhà.
ngang qua tôi, ông liếc tôi và món đồ công trên tay.
Nhưng không nói một lời nào, vội vã luôn.
Tôi theo bóng lưng bố xuống cầu thang, nghe tiếng cửa đóng sầm lại.
Lòng tôi buồn đau nhói.
Đây không lần đầu tiên.
Dì Hứa là một người vụng về.
Bà thường thương hoặc ốm.
Chồng dì đã mất vì t.a.i n.ạ.n giao thông.
Mỗi lần vậy, bố đều giúp.
Không chỉ dì Hứa, cả cô con gái của dì — Tiểu Linh — bố chiều chuộng hết mực.
Tiểu Linh bệnh, bố là người đưa cô viện.
Sinh nhật Tiểu Linh, bố tặng một bộ trang sức kim cương hồng thiết kế riêng trẻ con.
Rõ ràng tôi từng nói bố rằng tôi rất thích bộ trang sức đó.
Sách dạy chúng tôi một câu thành ngữ: “Giúp người là niềm vui.”
Mẹ giải thích rằng: khi giúp đỡ người , ta sẽ cảm hạnh phúc.
Bố giúp dì Hứa và Tiểu Linh.
Vì họ đáng thương.
Tôi không biết bố có vui không, nhưng tôi không vui chút nào.
Thế là tôi hỏi mẹ: “Nếu bố giúp dì Hứa và Tiểu Linh, bố vui, con không vui, có sao không ạ? Có là do con không đủ tốt không?”
Mẹ im lặng.
Tối hôm đó, tôi ngủ tiếng cãi nhau của bố mẹ làm tỉnh.
Mẹ – người lúc nào nhẹ nhàng – nay lại gắt lên: “Thẩm Trường An! Anh có gia đình, có con, suốt ngày chạy nhà người , chăm vợ người ta, con người ta là sao hả? ly hôn nói thẳng !”
Bố tôi mệt mỏi nói: “Anh không có ý gì . Anh và Vương Ba là anh chí cốt, giờ anh mất rồi, để lại vợ con, chẳng lẽ anh không giúp?”
Mẹ giận dữ nói: “ không cấm anh giúp đỡ! Nhưng có chừng mực! Thời gian anh ở bên con gái người ta nhiều hơn bên con mình! Anh có biết vì anh con gái anh buồn thế nào không?”
“Con mình có một gia đình đầy đủ, Tiểu Linh mất bố, tâm lý nhạy cảm, lúc này cần được quan tâm. và con hiểu anh một chút . Đặt mình vào vị trí người , nếu anh xảy ra chuyện, anh mong bạn bè chăm sóc và con vậy.”
Mẹ cười mỉa: “Nếu anh c.h.ế.t rồi, không mức mặt dày bám lấy chồng người , làm cha của con mình đâu!”
Bố bắt đầu nổi nóng: “Anh đã nói rồi, anh và Tiểu Hứa không có quan hệ gì! Anh chỉ nghĩ bọn trẻ! Anh biết mẹ góa con côi khổ thế nào! Bố anh mất sớm, mẹ anh một mình nuôi anh lớn! Giờ anh chỉ giúp người, sao không thể hiểu anh?”
Bố mẹ tôi kết thúc cuộc cãi vã trong lạnh nhạt.
Họ nhau không thèm nói một câu.
Hôm sau là thứ Bảy.
công của tôi vẫn chưa làm xong.
Mẹ có bạn nằm viện, nên dẫn tôi thăm.
Kết quả là chúng tôi gặp bố ở bệnh viện — dì Hứa và Tiểu Linh.
Tay dì Hứa quấn băng trắng, ngồi trên giường bố và Tiểu Linh ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Linh ngồi trong lòng bố, ông giúp cô làm đồ công.
Đôi tay bố thon dài, khéo léo, thực hiện từng bước phức tạp tôi rất khó.
Tiểu Linh tròn mắt bố bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tôi và cô học lớp.
công của cô sắp làm xong rồi.
Là do chính bố tôi làm cô .
Trên tóc bố dính vụn giấy, dì Hứa nhẹ nhàng gỡ xuống giúp.
Ánh mắt dì bố y hệt ánh mắt mẹ tôi từng ông – khi chồng bà sống.
Tôi cảm rất tủi thân, thể bố của tôi đã cướp mất.
“Giúp người là niềm vui” chắc là một từ mang nghĩa xấu.
công của tôi là mẹ làm giúp.
Cô giáo khen Tiểu Linh.
Nói rằng của cô là hoàn thành tốt nhất.
công của bố giỏi hơn mẹ một chút.
Tôi được cô giáo khen nên mới bố làm giúp.
Tôi được gần gũi bố.
Nhưng bố hoặc là tăng ca, hoặc là ở bên Tiểu Linh dì Hứa.
Tiểu Linh đứng dậy.
Cô kiêu ngạo một con gà trống sắp bay lên trời.
Cô nói: “ này là bố mình làm mình. Bố mình là ông chủ của một công ty lớn, rất yêu mình và mẹ mình!”
Giọng cô the thé, tiếng ghế kéo trên nền nhà, chói tai cực kỳ.
Cô tôi đầy đắc ý.
Cô giáo nói, thứ Sáu sẽ , cả bố và mẹ đều vì sẽ có hoạt động trò chơi.
Buổi chiều tan học, tôi kể mẹ chuyện .
Tôi kể chuyện công.