Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
người bên cạnh hắn vừa gặp mặt đã c.h.é.m đầu người ta thế ?
Chân ta như mọc rễ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Đặc biệt là Thôi .
Hắn dường như không hề có ý phản hành vi của tên thị vệ bên cạnh.
ta lại gần, mắt hờ hững lướt qua người ta, lạnh hơn cả lưỡi dao.
Nào có nửa phần giống với những ca ca đã viết .
Vẫn là vị lão bá khi nãy kịp thời phản ứng, vội vàng ngăn lại.
“Đại , đây là muội muội của Kỷ đại .”
“Ai?”
“……”
Lão bá ho khan một , hạ thấp giọng nhắc nhở.
Một lúc sau, mắt của Thôi rơi xuống người ta liền thêm mấy phần ngạc và dò xét.
“Là ca ca bảo đến ?”
Hắn thu lại mắt, giọng nói cũng dịu đi vài phần.
“…Vâng.”
“Đến làm ? Thay hắn cầu tình?”
phương hỏi.
mắt tuy không còn lạnh lẽo như ban đầu, nhưng giọng điệu lại kỳ quái, giống như đang thẩm vấn phạm .
Ta còn chưa kịp trả lời câu hỏi đầu tiên của hắn, hắn đã tục hỏi:
“ có ca ca đắc tội với ai không? Giờ lại mạo muội xuất hiện, không sợ mất đầu ?”
Hắn liên ném xuống mấy câu hỏi.
Ta hoàn toàn không phải trả lời câu nào trước.
ta mờ mịt, nơi cổ họng phương tràn ra một cười khẽ.
“Thôi vậy, về đi. hôm nay, ta cũng không chấp nhặt với tiểu như .”
Hả?
Ta nắm chặt bức vừa lấy từ n.g.ự.c ra, đưa cũng không phải, mà không đưa cũng không xong.
hắn quay lưng định rời đi, ta vội vàng :
“Khoan đã! Nhưng… nhưng ca ca ta bảo ta đến nhờ mà!”
Bóng lưng quay về phía ta bỗng chốc khựng lại.
4
Một khắc sau.
Ta run rẩy đứng đại sảnh của phủ Thôi.
Trên ghế chủ vị, Thôi đang cầm lá của ca ca ta.
Cũng không hắn có đọc kỹ hay không, chỉ mắt đảo qua đảo lại, tựa như thủng tờ giấy ra một cái lỗ.
Hắn lúc thì ta, lúc lại .
Ta khóe môi hắn mang theo một đường cong như cười mà không phải cười, lòng ta bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
gia bá bá cũng thấp giọng nói:
“Đại , e là… nhầm rồi.”
Cách hơi xa, ta không nghe rõ gia bá bá nói ở đoạn giữa, chỉ nghe hai chữ “nhầm rồi”.
Ta sốt ruột phản bác: “Không nhầm đâu, trên rõ ràng là tư ấn của ca ca ta!”
Ta đột ngột .
Hai người diện đều dồn mắt về phía ta.
Một trận trầm mặc.
Ta chớp chớp mắt.
Chẳng lẽ bọn sợ bị liên lụy ?
Dù đã đáp ứng ca ca sẽ chăm sóc ta, nhưng ca ca dù cũng là người bị biếm, bọn nuốt lời cũng là thường tình.
Nghĩ như vậy, ta lập tức hiểu ra, cũng hiểu thái độ mập mờ không rõ ràng của bọn .
Đã thế thì ta cũng không làm phiền nữa.
Ta lấy lại bức .
Nhưng vừa mở miệng bày tỏ, tay của Thôi đã khẽ nhấc .
“Bản vương… bản đại đâu có nói là không nhận lời. Đã là thỉnh cầu của Hoài Minh, Cung bá, dẫn nàng xuống an trí đi.”
“Vâng.”
Ta mặt mày mờ mịt đi theo phía sau gia bá bá.
Kỳ lạ thật, vị Thôi nói ta nghe không hiểu thì thôi, đến cả thái độ cũng khiến người ta rối tinh rối mù.
5
Tuy rằng có chút trắc trở, nhưng rốt cuộc ta cũng an trí ổn thỏa.
Truyện đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Trên đường dẫn ta đến biệt viện, gia bá bá hỏi ta:
“ … là từ đâu đến vậy?”
Ta nói ra một địa danh.
Ông ấy hô:
“Nơi cách thành ngàn dặm, đi mất bao lâu?”
“…Ba tháng.”
Ta có chút ngại ngùng.
Trước kia ta cứ tưởng thành chỉ xa hơn trấn nhỏ vài trấn mà thôi.
Đã hạ quyết tâm, cho dù đi ba ngày ba đêm cũng phải đến.
Không ngờ nó lại xa như tận cuối chân trời.
Ta đi suốt ba tháng mới tới .
phương thở dài một , mắt bỗng nhiên thêm mấy phần kính nể và xót xa.
lòng ta ấm , cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi phương rời đi, ta bỗng hình dáng của mình gương.
Trời ơi, tiểu ăn mày ở đâu chui ra thế ?!
Ta giật mình hoảng hốt.
Lúc mới phát hiện tiểu ăn mày … chính là ta.
Ta băng rừng vượt núi, rong ruổi ngàn dặm, bộ dạng bây giờ đã không thể dùng bốn chữ “phong trần mệt mỏi” để hình dung nữa rồi.
Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì suốt dọc đường, mắt của người khác ta đều như nói lại thôi.
Sau , gia bá bá mang tới đồ ăn và y phục sạch sẽ.
Ta thu xếp lại bản thân cho gọn gàng, sạch sẽ.
6
Mấy ngày kế , phủ Thôi đãi ta rất chu đáo.
Đặc biệt là gia bá bá, người rất tốt.
Ông ấy nói nếu ta còn có vấn đề , cứ trực tìm ông là .
Quả thật ta có vấn đề hỏi.
Nhưng mới đến nơi, cũng không có quá mạo muội hay không.
“ có , cứ nói, không .”
gia bá bá ra sự do dự của ta, hiền từ mỉm cười.
Ta lấy hết dũng khí hỏi:
“Bá bá, xin hỏi… bá bá có phủ Nhiếp Chính Vương đi đường nào không?”
“……”
“ … hỏi để làm ?”
“Ca ca ta bị giáng chức, nhất định là bị oan rồi!”
Người giáng chức ấy là Nhiếp Chính Vương.
Ta đương nhiên thay ca ca rửa oan.
cũng chính là mục đích ta cố chấp đến thành lần .