Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn đem những điều ấy áp dụng lên người Kỷ Chiêu Chiêu.
Đừng nói, thật rất có hiệu .
Kỷ Chiêu Chiêu ban đầu u uất ít nói, về sau nhiên nên hoạt bát, vui vẻ hơn.
Có lúc hắn tan triều về.
Còn chưa thấy người, đã nghe tiếng cười của Kỷ Chiêu Chiêu vang lên trong sân.
“ nhân! nhân! Bánh hạt dẻ ta mới làm ! Ngài nếm thử ?”
Đương nhiên, có lúc hắn cũng không phải lúc nào cũng muốn “có cầu tất ứng”.
Một khi hắn chối Kỷ Chiêu Chiêu.
Kỷ Chiêu Chiêu liền như cà tím bị sương đánh.
“Giá mà ca ca ta ở đây thì tốt mấy…”
“……”
“Ta ăn.”
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua năm một.
Ngày Kỷ về kinh đã sắp tới .
Quản gia nhắc nhở hắn.
Kỷ về kinh, phận của hắn sẽ bị bại lộ.
Cách tốt nhất, chính là trước phải thẳng thắn nói rõ với Kỷ Chiêu Chiêu.
Hắn đã vô số nên mở miệng nói .
mỗi khi đối diện với đôi tràn đầy tin tưởng, trong veo sáng rỡ của Kỷ Chiêu Chiêu.
Mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Kỷ thì như hòn đá trong hố xí, vừa hôi vừa cứng.
Còn muội muội của hắn ta, lại có tính thuần khiết, đơn thuần không hiểu sự đời.
nàng rằng hắn vẫn luôn lừa gạt nàng…
Thôi thôi.
Để sau này nói vậy.
Kết , trì hoãn này.
Liền trì hoãn đến tận ngày Kỷ về.
phận của hắn nhiên bị vạch trần.
Nói thật lòng, hắn có chột dạ, phận đã đặt ở .
Cho dù có chột dạ đến đâu, cũng không thể để người khác nhìn .
Hắn mặc cho Kỷ mắng nhiếc om sòm, định mở miệng ngăn cản.
Kỷ Chiêu Chiêu liền dùng đôi đầy tủi nhìn hắn.
“ nhân…”
Thôi được , thôi được .
Chuyện này, đúng là hắn sai trước.
3
có , Cung nói:
“Trong yên ắng bấy lâu, khi Kỷ cô nương đến, cứ như có thêm sinh khí vậy.”
Hắn khi ấy còn cho rằng lời này hơi quá.
Thế sau khi Kỷ Chiêu Chiêu rời , trong dường như thiếu mất một thứ âm thanh nào .
Ban đầu hắn chỉ thấy kỳ lạ.
Về sau mới hiểu : thì là thiếu nàng.
Ba năm nay, dung mạo và tiếng nói của nàng đã sớm lan khắp ngóc ngách trong .
Cung nói không sai.
Hắn vẫn luôn cho rằng mình là người thích yên tĩnh.
hắn cũng chưa thấy Kỷ Chiêu Chiêu ồn ào.
Ngược lại, mỗi khi nghe thấy giọng nàng, trong lòng hắn lại vô cớ sinh một niềm mong đợi và vui vẻ.
Hắn thường đoán xem nàng vừa gọi “ nhân” vừa chạy tới tìm hắn, rốt cuộc là chuyện thú vị gì.
Sau , hắn còn gặp lại Kỷ Chiêu Chiêu mấy .
phận cách biệt, cũng chỉ là giao tình gật đầu chào hỏi.
về sau, hắn nghe nói nàng muốn tránh chuyện lặt vặt trong nhà nên chạy lên chùa ở tạm.
Hắn tìm một cơ hội, đứng chờ con đường nàng nhất định sẽ qua.
“ nhân?”
Mấy tháng không gặp, Kỷ Chiêu Chiêu gầy đôi .
Khi nàng cúi uống trà, ánh hắn vô thức dừng lại người nàng.
Gương mặt nhỏ của nàng trong chiếc mũ viền lông cáo trắng nên óng ánh nhu hòa.
Khi ngẩng lên, hàng mày khẽ cong, ánh lên vẻ thuần khiết và ngây thơ chưa vướng bụi trần.
Truyện được đăng page Ô Mai Đào Muối
Gặp lại nàng, trạng hắn vô cớ tốt hẳn lên.
Hắn hỏi nàng dạo này có ổn không.
Lại được báo rằng trong nhà nàng đã có bà mối tới nói chuyện hôn sự.
“……”
Tim hắn khựng lại một nhịp.
Nước trà trong chén nóng rực, hắn lại ngơ ngác không hay.
Cho đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác bỏng rát.
“Vậy ? Có cần bản vương giúp ngươi xem xét không?”
Cũng chẳng , những lời này nói lại khô khốc đến vậy.
Hắn mượn cớ uống trà để che giấu.
Nào ngờ Kỷ Chiêu Chiêu lại đột ngột đứng dậy rời .
Ba năm quen , hắn hiểu rõ tính nhỏ nhặt của nàng.
này, nàng là đang giận .
Hắn vội vàng đuổi theo.
Nàng vấp ngã, giận dỗi.
Hắn cõng nàng lưng, chóp mũi phảng phất mùi hương nhàn nhạt người nàng.
vòng qua vòng lại, vòng đến mức lòng hắn cũng rối tung cả lên.
Thật sự chẳng dáng vẻ đoan trang trầm ổn thường ngày của hắn nào.
Ngay cả hắn cũng tự hỏi, rốt cuộc mình là làm vậy.
Hắn tìm cớ nói vài câu để xoa dịu tình.
Kỷ Chiêu Chiêu lại nói:
“ nhân, những lời hôm nay ngài nói, ta một cũng không thích. Ta không muốn gả cho người khác.”
“…… ?”
“ ta duyệt nhân.”
“……”
……
Rất lâu, rất lâu về trước.
Hắn nghĩ, sau này mình thành , có lẽ sẽ là một vị khuê nữ đoan trang của thế gia.
Tương kính như tân, có thể giúp ta lo liệu mọi việc trong là đủ .
về sau hắn lại nghĩ.
Hắn đã bị trói buộc trong khuôn khổ như vậy, lại cưới thêm một người cũng thế, chẳng phải quá tẻ nhạt .
đã vậy, chi bằng cứ một mình cho xong.
tối hôm ấy…
Sau khi cõng Kỷ Chiêu Chiêu về, hắn quay lại Phật điện.
Trong điện, tượng Phật khẽ rũ , dung mạo bi.
Ngọn đèn trường hắn thắp lên lay động lập lòe, không sẽ dừng ở đâu.
hệt như lòng hắn lúc này.
Cho đến khi tim đèn bật một tiếng rất nhỏ, hắn bỗng chốc tỉnh táo hẳn .
Những cảm xúc đến muộn ấy như tuyết rơi xuống đất.
Tinh tế không tiếng động,
Thế lại tràn đầy, bao trọn cả lồng n.g.ự.c hắn.
– Hoàn văn –