Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Chương 3:

Cảnh trong phim…

Đã thành hiện thực.

Dưới ánh đèn đường sáng tỏ, con zombie mặt mũi vặn vẹo, thân cứng đờ gào rống đuổi theo người đang bỏ thục mạng trước.

Không này đã bắt đầu từ khi nào.

Nhưng trong tầm tôi lúc này ít nhất cũng mấy chục con.

Một người đàn cao to bị dòng người xô ngã.

Một con zombie nữ gầy nhỏ lao lên thú săn mồi, ghì chặt anh ta, c.ắ.n xé gương mặt anh trông vô cùng rợn người.

Người đàn hét lên, dốc sức đẩy ra, nhưng cơ nhỏ nhắn lại mạnh đến khi phí.

“Sức người… sao lại…?”

Ba tôi mặt căng cứng, vội áp tay lên cửa kính.

“Đừng nữa.”

Tôi giật mạnh rèm cửa, quay lưng xuống lầu.

“Nhan Nhan!” – Ba túm lấy tôi, ánh nghiêm khắc:

“Đến đàn trưởng thành còn không chống nổi một con vậy. Con xuống dưới thì làm được ? Bây giờ là loạn chúng ta bảo vệ chính , không giúp được đâu!”

Tôi ba hiểu lầm nên vội nói:

“Con mà ba. Con đi kiểm tra lại cửa chính thôi.”

thở phào:

“Ba đi cùng con.”

“PẠP PẠP PẠP PẠP!!!”

Vừa tới đầu cầu thang thì liền nghe tiếng đập cửa dữ dội vang lên từ tầng trệt.

“Cứu !!! cửa!! Làm ơn cửa cứu tôi!!! Cứu tôi !!!”

Tôi và ba lập tức đứng khựng người lại.

Trong màn hình camera treo tường, có một người phụ nữ tóc dài ngã ngay trước cửa nhà tôi, sau là một con zombie ôm lấy chân cô ta c.ắ.n xé điên cuồng, cô vừa đá vừa gào khóc:

“Cút đi!! Cứu tôi!! Làm ơn cửa!! cửa cứu tôi !!!”

Ba kéo tôi ra sau, một bước lao đến cửa chính, xoay khóa chốt thật mạnh.

Tôi màn hình người phụ nữ vùng vẫy ngày càng yếu dần bất động…

Nhưng đột nhiên cổ cô cứng đờ, đầu bật lên, cả thân đứng phắt dậy lao ngay đám người đang trốn xa.

Cô ta biến thành zombie .

Một con zombie thật sự!

Tay tôi run lên khi tua lại video…

lúc 10 giờ 51 phút, có một chiếc xe đen lao đến tốc độ điên cuồng, đ.â.m sầm tảng đá lớn gần nhà tôi.

Nơi đó nằm trong đúng tầm camera quay được.

Trong xe có người bò ra, m.á.u chảy khắp người.

Có người tốt bụng lại đỡ thì bị người c.ắ.n thẳng cổ.

người đi cùng tới kéo ra và cũng bị c.ắ.n luôn.

Hỗn loạn bùng nổ trong nháy .

này… Họ… có phải đang diễn trò không? Giới trẻ giờ thích chơi mấy trò lố lăng vậy à…”

Ba vẫn cố tự an ủi bản thân.

Nhưng tôi bảo đừng tự lừa nữa.

Phải kiểm tra cửa sổ, kiểm tra nước uống.

Sau khi xem lại hết mọi chỗ, tôi Weibo để xem tức.

Vừa đã một loạt từ khóa nóng: nghi ngờ virus zombie ở khắp các tỉnh.

Xem sơ một lượt thì từ Nam chí Bắc, nơi nào cũng có .

cảnh tượng ngoài mạng xã hội tràn ngập tương tự, tôi không lạc quan được nữa.

Rất nhiều người đang đăng cầu cứu, nhưng cũng hiểu…

đến kịp để cứu đâu.

Nếu là thiên tai, còn có cứu viện.

Nhưng cái này là… là tận .

Đêm đó, ba không dám ngủ, sợ có bất ngờ nên thức canh suốt.

Tôi cũng chợp nổi, mà nằm giường lướt tức, xem tình hình từng nơi, học thêm kỹ năng sinh tồn thời tận .

Nửa đêm, tôi nghe tiếng mẹ khóc thút thít.

Tôi hiểu.

Mẹ đang lo cho anh tôi.

mà không lo được chứ?

Tôi cứ xem hết video này đến video khác, số lượng zombie thì cứ tăng lên không ngừng.

Tôi làm được , nhắn cho anh, đang bấu víu chút an ủi bé nhỏ nào đó.

Mãi đến gần sáng tôi mới mơ màng ngủ được.

Khoảng bảy giờ hơn, tôi bị tiếng cãi nhau bên ngoài làm cho tỉnh giấc.

Tôi hé rèm cửa một chút… liền hít mạnh một hơi lạnh buốt.

Nếu đêm qua còn có bóng tối che bớt phần kinh dị, thì ở dưới ánh mặt trời bây giờ là cảnh tượng thật sự của ngày tận .

đường, ngoài con zombie lảo đảo đi lại, thì còn xác người đã bị c.ắ.n nát không biến đổi được.

So việc xem phim để tìm cảm giác kích thích… thì việc tận chứng kiến này khiến cho hai chân tôi run rẩy đến mức đứng không vững.

“Dậy đi, ăn chút đã.”

Mẹ mang bánh mì, jambon và sữa làm bữa sáng.

Quầng thâm bà đậm mực, rõ ràng tối qua bà cũng không ngủ được.

“Bên ngoài có vậy?”

Tôi cầm hộp sữa, ra ngoài.

Ba kéo rèm lên một ít cho tôi xem.

Nhờ dán lớp film một chiều, nên chúng tôi cũng không sợ bị phát hiện từ bên ngoài.

“Bọn họ đang chặt c.h.é.m giá đấy. Ở một đêm: là một vạn tệ. Ăn một bữa: năm ngàn tệ. Không trả thì đuổi ra ngoài.”

Tên Hạ Thông vốn không phải thứ tốt đẹp .

Bốn năm trước, hắn mua lại khu này, liền bắt đầu chèn ép giá, chặt c.h.é.m khách du lịch, còn từng bị phanh phui lắp camera quay lén trong phòng tắm để bán.

Giờ nhân lúc loạn kiếm lợi, đúng là quá hợp cái bản chất của hắn.

Hạ Thông lúc này đứng ở cao gào xuống:

“Không muốn trả tiền thì sang đối diện kìa! Nhà đó không đón khách, nên đồ ăn thì đầy! Nhưng trước tiên phải xem cái đám zombie có cho bọn mày đi qua đó không nữa! Bây giờ ngoài tao ra thì còn chịu chứa tụi mày đâu?!”

“Có một vạn cũng không muốn bỏ ra à?! Nếu mạng mấy người rẻ vậy thì xuống dưới mà cho zombie ăn đi! Đừng ở đây làm uổng phí lương thực của tao!”

“Tao cho tụi mày một tiếng để suy nghĩ và xoay tiền! Không nộp thì cút hết ra ngoài!”

Ba tôi sang đối diện, lạnh giọng nói:

“Sớm muộn hắn cũng nhắm tới nhà .”

Nhà tôi không có khách, đồ ăn thì chất núi.

Trong bối cảnh tận này, nhà tôi đúng là con mồi béo bỡ.

Nhưng còn cách nào khác.

Cả làng có bấy nhiêu nhà, dù có muốn giấu cũng giấu nổi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương