Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của mọi người muôn hình vạn trạng. Ngay đó là một tràng xôn xao.
Sự ăn ý độc đáo của sinh viên đại học đã hiện rõ ràng. Tôi không cần nói nhiều, ai là kẻ thứ ba, ai đang nói dối, ai đang phá hoại gia đình người khác, tất cả đã sáng tỏ.
Những ánh mắt kinh ngạc, không tin , ghẻ lạnh đồng loạt đổ dồn về phía Dao Dao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Dao trắng bệch, toàn thân run rẩy.
17
Mọi vẫn chưa kết thúc.
Tôi đã từng nhắc nhở Dao Dao đó. những này, có gánh vác hậu quả không?
Cô ta không , vậy đã suy sụp, đòi nhảy lầu.
này không gây ra quá nhiều chấn động. Bởi khi cô ta thực hiện, Thẩm Hoạch đã biết hành động của cô ta .
Lần gặp lại Thẩm Hoạch, Dao Dao kích động tức giận. Cô ta vẫn ghi nhớ những Thẩm Hoạch nói điện thoại hôm đó.
“Tại sao? Anh không phải nói rằng anh dỗ cô ta xong sẽ quay lại tìm em sao?”
“Anh nói anh thích em, ở bên em vui, tất cả những đó là lừa dối sao?”
Thẩm Hoạch vô cảm nhìn cô ta chằm chằm:
“Không lừa dối, anh cũng đã cảnh cáo em, đừng gây mặt cô ấy.”
“Anh không phải không cô ấy sao?” Dao Dao khóc chất vấn.
Đôi mày vốn lạnh nhạt của Thẩm Hoạch thoáng qua một tia xúc động và mềm mại.
“Anh không hề không cô ấy. Cô ấy là người anh đã xác định từ thời niên thiếu, dù lòng anh có chút lệch lạc, đó cũng chỉ là tạm thời.”
“ Dao Dao, em c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t, anh đảm bảo, em c.h.ế.t rồi cũng không thay đổi gì.”
“…”
Dao Dao biết rõ năng lực và thủ đoạn của Thẩm Hoạch. Cô ta hoàn toàn tuyệt vọng.
hôm đó, tôi không gặp lại cô ta nữa. Nghe người ta nói là đã bỏ học, lại nghe người ta nói là đã thực sự tự sát.
đúng như Thẩm Hoạch nói. Sự ra đi của Dao Dao thực sự không gây ảnh hưởng bất cứ ai. Cô ta giống như một viên sỏi nhỏ ném xuống nước. vài gợn sóng, mặt nước lại tĩnh lặng không tiếng động.
Các sinh viên không nhắc cô ta, Thẩm Hoạch cũng không đề cập cô ta nữa.
Thẩm Hoạch vẫn tự mình là đúng mà những tự lừa dối bản thân. Anh ta nghĩ rằng giải quyết xong Dao Dao, tôi và anh ta có quay lại như xưa.
nửa tháng , Thẩm Hoạch nhận giấy triệu tập của tòa án—về việc khởi kiện .
“Không cách nào, anh không ký, tôi đành phải vậy.”
“Đừng loạn nữa A , tình cảm chúng ta tốt, tòa án sẽ không phán đâu.”
Tôi biết, nếu Thẩm Hoạch không đồng ý, con đường này chắc chắn không suôn sẻ.
tôi nói với Thẩm Hoạch. Nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ gửi bằng chứng ngoại tình của anh ta kẻ thù không đội trời chung và các phương tiện truyền thông.
Thẩm Hoạch im lặng hẳn.
“Nhan , nhất thiết phải như vậy sao? Rốt cuộc phải thế nào, em mới chịu tin anh thêm một lần nữa?”
Giọng Thẩm Hoạch thấp, đầy vẻ hèn mọn và mơ hồ.
Anh ta nói: “Anh vẫn luôn em, đó là thật.”
Tôi nói: “ tôi không anh nữa.”
Lần này Thẩm Hoạch không hề phản bác. Anh ta ngước mắt run rẩy nhìn tôi chằm chằm, sắc mặt trắng bệch mong manh.
18
Thẩm Hoạch cuối cùng vẫn ký vào bản thỏa thuận .
Không phải sợ đe dọa của tôi.
Mà là buổi họp lớp kỷ niệm , có người đã chiếu lại một đoạn DVD từ thời sinh viên.
Câu hỏi cuối cùng đoạn video đó là:
“Bây giờ bạn gì nói không?”
, câu trả của mọi người đa dạng. nhìn lại, ngay lập tức kéo người ta về quá khứ.
Trên đó cũng có tôi và Thẩm Hoạch.
Tôi nhìn vào ống kính nói: “Nhan ở bên Thẩm Hoạch trọn đời!!!”
Thẩm Hoạch ôm tôi, cười ngạo nghễ: “Vậy Thẩm Hoạch cũng sẽ Nhan trọn đời!!!”
đó chúng tôi hừng hực nhiệt huyết, trái tim khăng khít bên nhau.
Hai người từng chỉ có đối phương mắt, lại phải trải qua ngoại tình, cãi vã, dọa tự t.ử mà trở nên khác lạ.
Tôi đã không tìm thấy chính mình của ngày xưa. Thẩm Hoạch cũng vậy.
Ngày hôm khi trở về, anh ta đột nhiên đưa tôi một bản thỏa thuận đã ký sẵn.
“A , anh không phải không em, chỉ là… đã lâu rồi anh mới thấy em cười vui vẻ như vậy.”
Anh ta nói: “Nếu như vậy có khiến em hạnh phúc, anh bằng lòng tác thành em.”
Ngoài những kiện tôi đưa ra, anh ta thêm tôi nhiều thứ. Tôi nhận hết.
Tin tức tôi và Thẩm Hoạch lan truyền nhanh chóng. Một vài người bạn chung cũ đã hỏi han, quan tâm. Tôi không hề giấu giếm bất cứ gì.
“Ừm, chia tay rồi.”
Mối tình của tôi và Thẩm Hoạch, bạn bè đều chứng kiến. Không ngờ lại kết thúc như vậy, khiến người ta không khỏi thở dài tiếc nuối.
Ngày tôi dọn nhà, tôi dẫn theo Lâm.
“ ơi, có đi du lịch vòng quanh thế giới với con không?”
Nửa đời tôi chỉ biết quay cuồng quanh Thẩm Hoạch. Vui anh, buồn anh, phát điên anh.
Bây giờ, tôi cũng nên sống chính mình rồi.
Lâm vô cùng mừng rỡ, không con cái, những qua đã xem tôi như người thân duy nhất.
đã cứu tôi, và chúng tôi, cũng sẽ nương tựa lẫn nhau những ngày sắp tới.
Một , tôi đang tận hưởng những ngày tháng thảnh thơi, sung túc chuyến du lịch.
Thế lại bất ngờ nhận tin báo t.ử của Thẩm Hoạch.
“C.h.ế.t như thế nào?”
“Tai nạn.”
của bạn bè dứt, một cơn gió lạnh lẽo, tiêu thổi qua.
“Em có thăm anh ấy không?”
“Thôi, không cần đâu.”
Mùa thu đã rồi, tôi phải đi ngắm lá phong thôi.
(全文完)