Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu ta đứng dậy nhanh chóng đi về tôi, đưa tay định kéo tôi. Tôi nghiêng tránh đi, đi về ghế sofa của cậu ta. Dư Hân vừa mới nhìn thấy tôi, giả vờ ngạc nhiên đặt đũa xuống.
“Ôi, tớ không biết Tống Ngưng sẽ đến, chỉ nấu phần của tớ thôi…” Khóe miệng cô ta nở một nụ đầy thách thức.
Tôi dời ánh mắt khỏi vẻ mặt giả tạo của cô ta, không đáp lời. Chỉ lấy chiếc hộp gấm khỏi túi. Trước mắt lại hiện những dòng luận.
[Ghê tởm! phụ lại đến làm kỳ đà cản mũi !]
[Ghen tị chứ gì. Không chịu được cảnh tương tác ngọt ngào, ta đang ăn cơm cũng phải xía vào. Phiền phức thật sự.]
Tôi lười để ý đến những lời châm chọc này. Đặt chiếc hộp gấm bàn trà trước ghế sofa, ánh mắt vô tình lướt qua vài tập tài liệu được trải , tất cả đều là hồ sơ xin nhập học của các trường danh ở nước ngoài. nhìn theo ánh mắt của tôi, thể đột nhiên nhớ điều gì đó, tiến lại gần tôi.
“Đây là tài liệu của các trường danh mà tớ đã cho tìm. Tớ định đi học. Tớ chọn Đại học Manchester. Cậu cũng chuẩn bị đi, hai ngày là nộp hồ sơ .” Tay tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta. Cậu ta dừng lại, muốn giải thích:
“Dư Hân hôm qua đã bị uất ức. Tớ định bồi thường cho cô ấy, nên khi đi học, cô ấy cũng sẽ đi cùng.” Dòng luận lập tức bùng nổ.
[ thật ngầu! Dù không hủy được giấy báo trúng tuyển thì sao chứ? vẫn có thể đi học.]
[Mặc dù cốt truyện có hơi lệch lạc, nhưng nghĩ đến của tôi được học cùng nhau, lại càng ngọt hơn!]
[Tống Ngưng chắc chắn cũng sẽ đi nước ngoài, chắc chắn lại bám riết không tha. Không thấy vừa nãy nói sẽ đi học cùng cô ta, mắt cô ta đã sáng đèn pha không.]
[May mà chuyên ngành của Tống Ngưng không giống của . của chúng ta không phải nói sẽ học cùng chuyên ngành sao. Tôi có thể xem họ suốt ngày quấn quýt nhau, hi hi.]
Tôi lặng lẽ nhìn , lại nhìn những dòng luận kia. Đột nhiên, tôi cảm thấy thật nực . Họ dựa vào cái gì mà định cuộc đời tôi, dựa vào cái gì mà định tôi là thế nào? Giọng điệu của tôi rất tĩnh: “Tôi sẽ không đi học.”
cau mày, thể không ngờ tôi lại từ chối. Cậu ta bực dọc: “ , cậu lại giở tính tình gì vậy?”
Tôi mở hộp gấm , đưa trước mặt cậu ta: “Đây là bảo vật gia truyền của nhà họ . Hôm nay tôi trả lại cho cậu, từ nay về chúng ta không còn quan hệ gì .”
Sắc mặt cứng lại trong giây lát, trong mắt cậu ta lóe một cơn bão. “Không còn quan hệ là sao? Cậu không muốn ở tôi ? Cậu cũng bằng lòng nhìn tôi ở khác, làm bạn trai của khác sao?!”
Tôi lạnh, : “Đúng vậy. Cậu muốn làm gì, ở ai, tôi sẽ không can thiệp . Mong cậu cũng đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.” Nói xong, tôi đứng dậy định rời đi.
bĩu môi, chống nạnh, quay một vòng khẩy: “Tống Ngưng ! Tôi cho cậu một cơ hội . Nếu cậu tiếp tục vô lý vậy, tôi…”
“Không cần.” truyền đến thùng rác bị đá đổ ngọc vỡ nát.
Nhưng tôi không hề dừng bước, ngay cả quay đầu cũng không. Tôi xóa chặn tất cả các thông tin liên lạc của .
vài ngày nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển. Ngay đó, cô bạn thân Lăng Hạ Hạ mời tôi đi viên Universal Studios.
Vừa đến cổng viên, tôi chưa gặp Lăng Hạ Hạ đã gặp anh trai cô ấy, Lăng .
“Anh ? Sao anh lại ở đây? Hạ Hạ đâu ạ?”
Tôi gượng một cách thận trọng.
Lăng lớn hơn tôi bốn tuổi. Anh ấy tuổi còn trẻ nhưng đã tiếp quản Tập đoàn Lăng Thị. Nghe đồn anh ấy rất đoán, đã tung nhiều chiến dịch kinh doanh khiến ta kinh ngạc.
Anh ấy tự nhiên đưa tay nhận lấy ba lô của tôi, ánh mắt dừng lại trên mái tóc đuôi ngựa cột cao của tôi đang hơi lắc lư, giọng nói thản:
“Đưa anh đi. Hạ Hạ nói hôm nay anh chỉ là cụ xách đồ chụp ảnh thôi. Em ấy đang ở nhà vệ sinh, lát sẽ quay lại.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm. Mãi đến khi Lăng Hạ Hạ quay lại ôm chầm lấy tôi. Tôi cô ấy chơi hết mình trong viên, nhanh chóng quên mất Lăng đang đi , mặc kệ ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về chúng tôi của anh ấy.
khi chơi gần hết viên, Lăng Hạ Hạ nhất kéo tôi đi xếp hàng nhận nuôi chú cú Hedwig đang cực kỳ nổi trên mạng. Cô ấy mắt sáng rực, hào hứng lẩm bẩm:
“Lát tớ nhất định phải chọn một con dũng mãnh nhất. Tên tớ cũng đã nghĩ xong , gọi là ‘Đại phản diện’.”
Tôi bất lực mỉm , để mặc cô ấy kéo tôi chen lấn trước. Nhưng vừa đến lượt chúng tôi, cô ấy lại đột nhiên ôm bụng, sắc mặt thay đổi:
“Đáng lẽ không nên uống cốc cà phê đá đó vào sáng nay! , cậu đi nhận trước đi, tớ sẽ quay lại ngay.”
Tôi vừa định nói tôi không có ý định mua, thì cô ấy đã kéo Lăng đến đứng lưng tôi.
“Anh, anh giúp em nhận một con đi, em muốn con ở góc trên cùng phải, trông giống một kẻ bại hoại văn nhã ấy.”
Nói xong, cô ấy vội vã chạy khỏi hàng, lao về nhà vệ sinh.
Tôi nhìn Lăng , anh ấy nhướng mày, giọng nói thản:
“Em cũng chọn một con đi, anh trả tiền.”