Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kiều Mộc nói với tôi, cô ta đã chú ý đến tôi từ thời đại học, đáng tiếc lúc tôi đã Lâm Ngôn .
“Tôi luôn mong các chia tay, mong mãi mong mãi, kết quả các chẳng những không chia, ngược lại kết hôn, thế thì không cách nào khác, tôi đành phải trở thành phụ nữ hư hỏng.”
Tôi nhíu mày: “ nên lần gặp mặt, cô cố ý làm đổ hoa của cô ấy?”
“Đúng .”
Cô ta nói một cách đường hoàng, nói xong lại quấn chân vào, mắt cá chân cọ xát vào eo tôi: “Sao nào? Khi yêu đương vụng trộm với tôi, anh phải nghĩ đến chuyện làm nguôi giận vợ nhàm chán của anh sao?”
Tình cảm mê loạn.
Mỗi giây phút Kiều Mộc đều sự sai lầm kích thích, hoàn toàn khác biệt với Lâm Ngôn .
Cô ấy thì tĩnh lặng nội tâm, chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai, yêu hôn nhân , tôi hầu không bao giờ cãi nhau, cũng không dấy lên bất kỳ sóng gió cảm xúc nào.
Khi cô ấy, tôi cũng không tự chủ mà trở nên ôn hòa bình lặng.
cuộc sống luôn cần một chút thăng trầm.
Cô ấy chưa từng nghi ngờ mối quan hệ của tôi Kiều Mộc, khi Kiều Mộc tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cũng đã dặn dò kỹ lưỡng mọi chuyện công ty.
Lâm Ngôn thỉnh thoảng đến công ty, tính cách cô ấy rất tốt, mọi đều rất quý cô ấy, đến nỗi cuối cùng, khi đối mặt với Kiều Mộc, ít cũng mang theo chút địch ý.
Kiều Mộc hoàn toàn không bận tâm, xương cốt cô ta mang một sự điên cuồng ẩn giấu: “Cả thế giới ghét tôi thì sao? Chỉ cần anh thích tôi .”
Mối quan hệ cứ thế kéo dài suốt sáu trời.
đến đêm trước kỷ niệm chín kết hôn của tôi Lâm Ngôn , Kiều Mộc đột nhiên nói với tôi, cô ta mang thai.
“Em đã 28 tuổi , không thể hao phí với anh nữa.”
Cô ta nói, “Ly hôn với cô ấy , em cũng đã đợi .”
Tôi sững sờ rất lâu.
Mấy ngày nay tôi luôn bồn chồn không yên, lại đúng lúc gặp giai đoạn then chốt trước khi công ty niêm yết, Lâm Ngôn rất nhạy bén nhận ra cảm xúc của tôi, lại rằng tôi đang lo lắng vì chuyện công ty.
“Không sao đâu, từ trước đến nay, anh làm gì cũng tốt, lần cũng thôi.”
Cô ấy nói.
Tối hôm , khi cô ấy ngủ say, tôi đến căn phòng làm việc cô ấy bận rộn mấy ngày qua lại cố tình tránh tôi, tìm thấy một chiếc rương lớn.
đặt những kỷ vật điểm điểm tích tích của tôi những nhau.
một bức thư rất dài cô ấy viết tôi.
Cô ấy nói, Chu Việt, ta đã 31 tuổi , không trẻ, thể duy trì một tình yêu chuyên tâm , thực sự rất khó . Nếu không sinh , ta nhận nuôi một đứa trẻ . Một đứa bé lớn lên môi trường , nhất định hạnh phúc hơn ta hồi nhỏ.
Bức thư giống một cái tát vang dội giáng xuống mặt tôi.
Đêm hôm tôi thức trắng, chỉ lặp lặp lại tự hỏi mình —
Chu Việt, mày đang làm gì ?
Rất nhanh, tôi đề nghị chia tay với Kiều Mộc.
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào tôi, nhẹ nhàng hỏi lại một lần: “Anh chắc chắn không?”
“Ừ.”
Tôi bực bội hút thuốc, “Đứa bé cứ bỏ , tôi đưa cô một khoản tiền lớn, bồi thường sáu .”
Kiều Mộc không đòi tiền, cô ta cười đóng sầm cửa bỏ .
Tôi đặt một chiếc nhẫn, quý giá hơn rất so với chiếc nhẫn cưới của tôi trước, tôi muốn cùng Lâm Ngôn bắt lại từ .
mọi thứ đã bị chặn đứng vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi .
sụp đổ, không thể cứu vãn.
Thậm chí lần tiên, tôi căn bản không làm rõ tông tôi ai, đến khi trọng sinh trở lại, ánh đèn xe chói lòa, tôi nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng của Kiều Mộc.
khi xuất viện tôi đến trại giam gặp cô ta, cách cửa kính, biểu cảm trên mặt cô ta khiến ta kinh hãi: “Chu Việt, ngay từ tôi đã nói bí mật của tôi anh, điều ý nghĩa gì, anh rất rõ ràng. Nếu anh lựa chọn tôi, anh nên biết, rời khỏi anh, tôi không đường lui.”
Khoảnh khắc tôi biết, cô ta Lâm Ngôn căn bản không giống nhau.
Lâm Ngôn không bao giờ lấy những bất hạnh cô ấy từng trải qua làm cái cớ để làm tổn thương khác.
mọi thứ đã quá muộn.
Ván đã đóng thuyền (nước đổ khó hốt).
May mắn thay, khi rời xa tôi, công việc của cô ấy ổn định, sự nghiệp cũng giống kiếp trước, vững bước thăng tiến.
Cô ấy cơn gió vô hình, dù gặp hồ nước hay không, cũng không thể ngăn cản cô ấy tiếp tục thổi về phía trước.
vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi , sức khỏe của tôi không tốt nữa, mỗi khi trời mưa dầm, vết thương cắt cụt luôn đau nhức.
Tôi nghĩ đây quả báo, tôi dù sao cũng phải chịu.
Lâu dần.
Khi gần 50 tuổi, tôi phát hiện bị ung thư xương.
Ngay cả trước khi c.h.ế.t, khi bị bệnh tật giày vò đến mức thân tàn ma dại (cởi hình), điều tôi nghĩ đến , cảnh tượng tôi Lâm Ngôn tuyên thệ lễ cưới rất trước.
Cô ấy nói: “Dù sinh lão bệnh tử, nghèo khó hay giàu , em đều trung thành với cuộc hôn nhân , chỉ cái c.h.ế.t mới thể chia lìa ta.”
Tôi cũng đã thề y hệt.
Kẻ bội bạc lời thề trước, gặp phải điều gì cũng đều đáng phải chịu.
cũng tốt.
, cũng tốt.
(Hết toàn bộ truyện)