Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 5

15.

Tôi mở cửa lao xuống xe. 

Trời bắt đầu mưa nhỏ.

Không tiếng anh phía sau, tôi chạy ra đường muốn bắt taxi. Vừa giơ tay lên đã bị anh bế ngang ôm trở lại, nhét thẳng vào xe.

Mười phút sau, xe dừng trước biệt thự của anh.

Tôi bám chặt ghế, nhất quyết không xuống.

Tịch Tấn cười , chẳng nói nhiều, bế thẳng tôi vào nhà, đặt lên bàn bếp đảo.

Tôi còn chưa chuyện gì thì đã thấy anh mở tủ , lấy sữa với cà phê, dùng rót rượu pha một lớn .

Anh ngửa đầu uống ừng ực.

Cà phê thấm ướt áo sơ mi, in cơ n.g.ự.c săn chắc.

Tôi sững sờ, trong hỗn loạn vô số xúc.

Anh đặt xuống, hơi thở gấp, nhìn tôi, khóe đỏ lên: “Không phải không thích … Anh vẫn luôn thích .”

“…”

xúc nghẹn trong n.g.ự.c tôi như bị xoá sạch.

Tôi thở dài: “Tịch Tấn, thích thì là thích, không thích thì là không thích. Anh không cần ép mình.”

Trong anh hiện sự hối hận.

“Xin lỗi… đó anh chỉ muốn em đừng quá công khai đối với anh nữa. Nhậm Tuyết, dính tin đồn với thầy giáo không hề có lợi cho em.”

Thấy tôi im lặng, anh nói tiếp: “ em nghiệp, anh vốn định theo đuổi em. Nhưng xem hồ sơ nguyện vọng của em, em quay về đài truyền hình quê nhà. Con gái trẻ thay đổi nhanh… Anh nghĩ, có lẽ em không thích anh nữa.”

Tối hôm đó, vì dính mưa, tôi thay đồ ở nhà anh, ngủ phòng khách.

Nửa đêm, người tôi nóng như bị ném vào lửa, chẳng còn chút sức.

Tôi lảo đảo ra phòng khách rót nước, cổ họng đau rát như nuốt dao. Ngồi xuống sofa một lát, tôi ngủ quên nào không biết.

Tỉnh lại, trên trán tôi đã có miếng hạ .

Tịch Tấn đè vai không cho tôi ngồi dậy.

“Em . Không giống thường, có thể là nhiễm khuẩn mycoplasma.”

Tôi uống t.h.u.ố.c anh đưa: “Vậy anh đưa tôi về đi, kẻo lây cho anh.”

Anh cười nhẹ: “Muốn lây thì đã lây từ lâu.”

“Đêm qua em run liên tục… anh ôm em ngủ cả đêm.”

Tôi: “…”

16.

Sau khi đến bệnh viện lấy thuốc, mấy ngày tiếp theo, Tịch Tấn bảo tôi tạm thời ở nhà anh tiện chăm sóc.

Con người khi ốm yếu, chí thường mềm đi, trái tim cũng dễ mềm theo.

Nhìn Tịch Tấn nấu cơm cho tôi, sắc t.h.u.ố.c cho tôi, thỉnh thoảng còn giúp tôi sửa bản thảo tổng biên tập gửi đến… giác kỳ lạ trong tôi ngày một mạnh hơn.

Tôi không biết có nên tin lời anh nói muốn theo đuổi tôi không. nào cũng thấy người đàn ông thời đại luôn đối xử với tôi nhạt ấy… sẽ không sự thích tôi.

Đến khi Tịch Tấn mang về một chú cún Corgi nhỏ xinh mềm mại.

Vừa nhìn thấy nó, tôi tức nhào đến, vui mừng xoa đầu tròn lúp xúp.

“Anh biết em thích Corgi nhất à?”

Tịch Tấn mặc đồ ở nhà, tựa vào tường, cúi đầu nhìn tôi, khóe môi mang cười.

phòng em từng nói, hồi năm ba em cao, nhìn thấy con Corgi trong bụi cỏ dưới tầng, cũng giống bây giờ, sống lại ngay tức.”

Ký ức bị kéo ngược trở về năm ba.

Khi đó vừa hết giãn cách, tôi bị nhiễm bệnh cao. phòng chẳng biết kiếm ở đâu t.h.u.ố.c khó mua.

Uống t.h.u.ố.c xong tôi vẫn mơ màng, nhưng dưới bãi cỏ ngoài ký túc lại thấy một con Corgi nhỏ đang chầm chậm lắc đầu thở vào người tôi.

Tôi đứng ở ban công ném xúc xích xuống cho nó, nào chẳng hay tâm trạng nặng nề cũng nhẹ đi.

Nghĩ đến đây, tôi ngạc nhiên: “Con Corgi đó là của anh?”

“Anh mượn của thầy thể d.ụ.c viện bên cạnh.”

“Còn t.h.u.ố.c đó… cũng là anh đưa phòng em?”

Tịch Tấn ngồi xổm xuống, xoa đầu chú Corgi.

“Ừ.”

17.

Vài ngày sau, tôi hết , có thể đi thường. Trước khi đi, tôi định mang Corgi theo và chuyển tiền mua ch.ó cho anh.

Anh lại từ chối.

Anh ôm Corgi lên, đưa tôi chìa khóa dự phòng: “Tiểu Tuyết chỉ có thể sống ở đây. Em muốn gặp nó thì đến bất cứ nào.”

Anh nhướng mày, vẻ đúng là… âm hiểm.

Nhưng ai mà từ chối nổi một bé Corgi nhỏ xinh đã thân với mình chứ?

Bốn chân ngắn như giẫm lên trái tim mềm oặt của người ta.

Từ sau đó, cách vài hôm tôi lại đến nhà Tịch Tấn. Nhiều lần anh đi công tác, tôi cũng đến giúp chăm sóc.

Cho đến một lần anh sang thành phố bên tham dự hội thảo. Tôi vẫn đến thay đồ ăn, dắt “Tiểu Tuyết” đi dạo.

Ai ngờ ngay cổng khu, Trang chặn tôi lại.

Cô ta ràng nổi nóng: “Nhậm Tuyết, không ngờ cô mất liêm sỉ vậy, bám tới tận nhà Tịch Tấn!”

Tôi ôm Tiểu Tuyết vào : “Nói về mất liêm sỉ, tôi sao bì cô? Những chuyện mười tám cộng cô kể với tôi về anh, tôi chuyển hết cho anh ấy kiểm chứng .”

Nhắc tới chuyện đó, sắc Trang biến dạng: “Cô còn nói!”

“Nếu không phải cô gửi mấy thứ ấy, sao bây giờ Tịch Tấn không đến nhà cô nữa? Mẹ tôi nuôi nó bao năm, giờ nó nhìn một cũng không thèm. Đúng là đồ vong ân!”

Nghĩ đến lời Tịch Tấn từng giải thích với tôi, tôi tức tức giận: “Nếu tôi nhớ không lầm, bố mẹ Tịch Tấn gửi tiền mỗi tháng, anh đến nhà cô ăn cơm. Dì Lâm đối xử với anh, anh cũng ghi ơn trong .”

“Nhưng nói … Số tiền ấy thuê bảo mẫu cũng chăm anh lớn . Nhà cô ‘nuôi’ anh? Cô đúng là biết đ.á.n.h tráo khái niệm.”

Trang bị tôi nói đến tím , giậm gót bỏ đi.

18.

Tưởng chuyện thế là xong.

Hai ngày sau, trên mạng xuất hiện hot search: #Giáo_sư_khoa_máy_tính_A_Đại_yêu_sinh_viên#

Bài tố cáo có ảnh tôi và Tịch Tấn ra vào nhà. Còn kèm ảnh các bài đăng hồi đại tôi theo đuổi anh.

Bên dưới mắng c.h.ử.i ngập trời:

[Yêu đương thầy trò gì đó kinh tởm.]

[Hình như do nữ trước theo đuổi? Con gái bây giờ…]

[Nên kiểm tra luận văn nghiệp của cô ta đi, chắc chắn có vấn đề.]

A Đại là trường trăm năm, tức ra thông báo: Giáo viên họ Tịch tạm đình chỉ, chờ điều tra.

Tôi cho Tịch Tấn, điện thoại tắt máy.

ràng hôm qua anh đã về Bắc Kinh, không lý gì không nghe.

Hôm sau, dư luận càng nặng nề. Nghề nghiệp của tôi cũng bị đào ra.

Tổng biên tập tin tôi, kiểm tra xong tức nhờ bè báo chí dập hot search.

Cuối A Đại đăng thông báo: Năm ba từng có người tố cáo Tịch Tấn “yêu sinh viên”. Trường đã điều tra, không có chuyện đó, nhưng tránh nghiêm trọng thêm, hy vọng thầy Tịch nói với tôi. Mà buổi nói chuyện… chính là trước hôm anh công khai từ chối ly cà phê tôi tặng.

Thì ra năm đó, “sự can đảm” của tôi sự khiến anh gặp rắc rối.

Cũng suýt kéo tôi vào vòng xoáy.

Chỉ là tôi chưa từng biết…

Cuối thông báo viết:

[Sinh viên đó đã nghiệp, không tồn tại “yêu thầy” hay gian lận thuật. Việc yêu đương của giáo viên thuộc đời sống cá nhân, miễn phù hợp, không nên bị soi mói. Tịch Tấn đã nộp đơn từ , trường đã đồng .]

Tim tôi như bị ai nện một cú mạnh.

Tôi vừa anh vừa cầm chìa khóa lao ra ngoài.

Chuông reo nhiều lần, không ai bắt.

19.

Mở cửa biệt thự, phòng khách tối om, mùi t.h.u.ố.c xộc vào mũi.

Tôi bật đèn, Tịch Tấn nằm trên sofa, tái nhợt, tiều tụy.

Thấy tôi đến, Tiểu Tuyết vẫy đuôi mừng rỡ.

Tịch Tấn cố ngồi dậy: “Sao em tới?”

Tôi không kìm , nhào vào n.g.ự.c anh.

Vừa khóc vừa trách: “Sao anh không nghe điện thoại của em?”

Anh khựng lại một giây, xoa đầu tôi: “Hôm qua điện thoại bị truyền thông nổ tung, anh dứt khoát tắt. xong thủ tục từ thì phát hiện bị nhiễm bệnh, hôm nay nằm cả ngày.”

Nhắc đến từ , tôi càng uất ức: “Người sai không phải anh! ràng có người cố hãm hại, anh không cần từ !”

“Anh biết.” Anh cười nhẹ: “Nhưng chỉ cần anh không rời , mũ ‘yêu sinh viên’ sẽ dán lên chúng ta mãi, em cũng bị chỉ trỏ.”

Thấy tôi buồn, anh nâng tôi lên, an ủi: “Mấy năm nay không ít công ty năng lượng mời anh. Anh vốn cũng định rời trường thuật toán có môi trường ứng dụng hơn. Em đừng lo.”

Tối đó anh bảo tôi về, tôi không chịu, kiên quyết ở lại chăm anh.

Anh bị bệnh, cổ họng khô rát. Nửa đêm tôi mang nước vào phòng.

Vừa đắp lại chăn cho anh… Đột nhiên anh mở , kéo tôi xuống giường.

Hơi nóng phả vào , thân thể nóng rực áp sát. Anh lật người, đè tôi xuống, ánh mơ màng xen nghi hoặc:

gì? Muốn đ.á.n.h úp anh hả?”

Tôi l.i.ế.m môi, lí nhí: “Đừng nói bậy… em, em chỉ mang nước cho anh…”

Tôi đặt tay lên trán anh, hạ chút nhưng vẫn nóng. “Anh đo nhiệt độ chưa?”

Ánh anh chìm sâu: “Đo , 38 độ.”

Tôi bật thốt: “Sao còn cao vậy?”

Khóe môi anh cong lên, giọng trầm đầy ngụ : “Không cao. Vừa đủ.”

Tôi còn chưa … Anh cúi sát tai tôi: “Em có muốn… thử xem phiên bản 38 độ của anh không?”

20.

Không lâu sau khi anh vào CTO tập đoàn xe năng lượng lớn nhất nước, hai giáo viên A Đại bị tố cáo gian lận thuật. Trong đó, Lưu Thành còn bị lộ giả dữ liệu, cố tình hãm hại đồng nghiệp. Trang khi bị điều tra thì chẩn đoán rối loạn hoang tưởng.

Không cần hỏi cũng biết… đều là bút pháp của Tịch Tấn.

Dù sao lần trước Trần Liệt bắt nạt tôi, hôm sau đã bị công ty đình chỉ, đào ra chuyện quy tắc ngầm với sinh viên mới, cuối bị đuổi.

Tôi lại tổng biên tập phân đi phỏng vấn, đúng là công ty xe năng lượng.

Ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp bất : “Trời đất, Tuyết Tuyết, cô lên tổ trưởng mà việc này vẫn dúi cho cô?”

Tôi nhìn tên doanh nghiệp trên đề cương. Quả nhiên, anh vẫn âm hiểm như cũ.

Buổi phỏng vấn livestream. Tôi vẫn giữ chuyên nghiệp, hỏi nhiều về thuật toán, khó khăn của biến tự lái…

Đến cuối buổi, màn hình đầy comment: “Chồng ơi khoe cơ bụng đi!”

Tôi nghẹn họng, hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Tịch, fan đều kêu anh khoe cơ bụng. Anh có muốn khoe chút không?”

Tịch Tấn nhướng mày, nghiêm túc: “Không. Chuyện riêng tư thế này… chỉ cho gái tôi xem.”

Đám người xem tức gào khóc.

Tôi liếc luận, lại hỏi: “Có fan thắc mắc, gái anh theo đuổi anh thế nào?”

Tịch Tấn nhìn tôi, anh sáng như mang sao: “Không phải cô ấy theo đuổi tôi. Là tôi theo đuổi cô ấy.”

cho tổng biên tập của cô ấy không biết bao nhiêu lần, mới đổi người phỏng vấn. Sau đó còn giả đáng thương, dùng ch.ó con lấy cô.”

Thì ra… là thế.

Tôi hừ nhẹ: “Anh đúng là âm hiểm.”

Nhân viên mang cà phê đến cho chúng tôi.

Tịch Tấn nhìn một , từ chối: “Xin lỗi, tôi thích .”

Anh nhìn vào ống kính, nhấn mạnh: “Cả đời này… cũng chỉ thích .”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương