Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
19
Tôi đứng giữa hành lang. anh ta từ điện thoại thể mệnh lệnh, không chừa cho người khác đường lui. Tôi nhạt, hỏi : “Hoắc , anh đang đùa à?”
“Tôi không đùa.”
“Cô dâu xác định là em. Em về đi, anh sẽ xử lý phần còn .”
Tôi ngẩng Tịch Cảnh Hàn đang đứng chờ tôi trả lời. Ánh đèn hành lang phản chiếu trên mặt anh, bình tĩnh, chờ đợi… không chen lời, không thúc giục. Một người dùng “mệnh lệnh” với tôi. Một người dùng “chờ đợi” với tôi.
“Tôi không về,” tôi nói rõ từng chữ. “Hôn lễ Hoắc không liên quan tôi.”
Đầu kia im lặng vài giây.
“Sở Sở vừa tỉnh dậy.”
Tôi cau mày: “Liên quan tôi?”
“Cô ấy tự sát. Em còn không chịu về?”
Tôi bật . Con người đúng thật là sinh vật kỳ lạ… khi lạnh bất kỳ câu chuyện bi thương nào cũng không còn lay động nổi.
Tôi nói: “Hoắc , tự sát phải gọi cấp cứu, không phải gọi cô dâu.”
Nói xong tôi cúp máy.
Tịch Cảnh Hàn không hỏi , nhẹ : “Muốn về phòng nghỉ một lát không?”
Tôi lắc đầu. “Không sao.”
Nhưng vài giây sau, nước tôi rơi xuống.
Tịch Cảnh Hàn đưa ôm tôi .
“ đi, anh ở đây.”
Tôi vùi mặt n.g.ự.c anh, cuối cùng cũng bật . Suốt bao năm, tôi lần đầu tiên không còn đau nữa… mà được thả lỏng.
20
Sau buổi phỏng vấn, tổ chương trình đặt vé cho chúng tôi bay về Bắc Kinh. Họ sợ tôi bị anti bủa vây nên cố ý để tôi Tịch Cảnh Hàn ngồi cùng nhau. Máy bay vừa cất cánh, tôi tựa cửa sổ, mệt mỏi nhắm . Tịch Cảnh Hàn nghiêng đầu tôi rất lâu.
“ , em không mềm với Hoắc Lăng Dật nữa.”
Tôi không đáp. Tôi không mềm … tôi đang tiếc nuối cho bản thân những năm lãng phí.
Anh tiếp lời: “Người ta thật với em hay không, một chuyện là . Mình bị thương mà họ chẳng buồn hỏi han, vậy … còn để nói đâu.”
Tôi khẽ gật đầu.
Đúng vậy. Khi tôi bị dư luận công kích mức mất ngủ, người bảo vệ tôi là Tịch Cảnh Hàn… không phải Hoắc Lăng Dật.
khách sạn, tôi trở về phòng trước. Vừa tắm xong nghe tiếng gõ cửa. Mở là Khúc , ôm túi đồ ăn.
“Tôi nghe nói hôm nay cô . Tới cho cô chút canh gà.”
Tôi bật , nhận lấy. Khúc ngồi xuống, quanh nhỏ : “Ngày mai về Bắc Kinh, cô cẩn thận chút. Người bị ‘bỏ rơi’ Hoắc Lăng Dật, chưa chắc chịu bỏ qua đâu.”
Tôi im lặng một lúc mới nói: “Tôi hết nợ anh ta .”
Nhưng đáy vẫn có chút run nhẹ. Không phải tình cảm… mà anh ta là Hoắc Lăng Dật.
21
Về Bắc Kinh, sân bay hỗn loạn ngoài dự đoán. Paparazzi đứng kín lối . Vừa thấy tôi, ánh đèn flash bùng lên pháo nổ. Tôi còn chưa kịp phản ứng nghe tiếng người hô:
“Là Mạnh ! Người bị bỏ rơi trong hôn lễ!”
“Người phá CP Mục Sở – Dật thiếu!”
“Tịch Cảnh Hàn, có phải anh đang theo đuổi cô ấy không?”
Tịch Cảnh Hàn che trước mặt tôi, vừa định nói một nhóm vệ sĩ mặc đen chen . Tôi bị đẩy sang một , còn chưa đứng vững cánh bị người giữ chặt.
Hoắc Lăng Dật.
Anh ta gần kéo tôi khỏi vòng vây, thấp sắc lạnh: “Đi theo tôi.”
Tôi giằng nhưng không thoát. Trong phòng nghỉ VIP, anh ta ép tôi mép bàn, ánh đỏ lên tức giận.
“Mạnh , em muốn làm loạn mức nào?”
Tôi bật : “Hoắc , anh có nhầm không? Là anh làm loạn chứ không phải tôi.”
“Anh bảo em về nước để chuẩn bị hôn lễ. Em dám nói không muốn?”
“Tôi nói . Không.” Tôi thẳng anh ta: “Hoắc Lăng Dật, tôi anh xong .”
Anh ta nắm cằm tôi, siết mạnh mức đau.
“Không có kết thúc. anh chưa nói chia , em vẫn là anh.”
Tôi hất anh ta .
“Anh muốn tôi sống thế nào? Mục Sở không sống nổi phải lôi tôi c.h.ế.t cùng à?”
Anh ta khựng . Tịch Cảnh Hàn đẩy cửa bước , lạnh : “Hoắc , buông cô ấy .”
Hai người đối mặt.
Tôi đứng giữa, lần đầu tiên thấy rõ… một là chiếm hữu, một là bảo vệ.
tôi biết mình phải chọn ai.
22
Tịch Cảnh Hàn kéo tôi sang mình, chắn giữa tôi Hoắc Lăng Dật.
“Hoắc , hai người không còn liên quan nữa. Cô ấy chọn ai, không phải việc anh.”
Hoắc Lăng Dật tôi, môi run nhẹ, giống lần đầu bị người chống .
“ … em thật sự không anh nữa sao?”
Tôi bình tĩnh gật đầu: “Không .”
Anh ta im lặng lâu mức cả căn phòng đều nặng chì. anh ta xoay người rời đi, bước chân hỗn loạn, thể cố nén thứ đó đang sụp đổ.
Tôi theo bóng anh ta. Không đau, không . là… cuối cùng cũng đặt xuống được.
Tịch Cảnh Hàn quay sang, nhẹ nhàng phủi tóc tôi.
“ , về nhà thôi. Nhà hai chúng ta.”
Tôi ngẩng lên anh. Anh mỉm , đôi ánh sáng cuối ngày… ấm áp, sạch sẽ, không chút bóng tối. Tôi lặng lẽ gật đầu.
“Ừ. Về nhà.”
Sau đó, tôi Tịch Cảnh Hàn công khai yêu đương. Áp lực dư luận dần tan, vai diễn tôi trong bộ phim cũng thành công rực rỡ. Khúc nói tôi là người phụ nữ may mắn nhất cô ta từng thấy.
Còn tôi biết… Tôi không may mắn. Tôi chọn đúng người.
(–END–)