Nàng đứng trước khu rừng trắc thí mà lòng thầm niệm: “Tổ tông phù hộ, con chỉ cần qua được vòng này, con hứa sẽ không nghịch bậy nữa…”
Đáng tiếc, tổ tông rõ ràng không nghe thấy.
Nhiệm vụ của thí sinh là thu thập một giọt linh dịch từ am thạch trong rừng. Ai cũng cẩn thận bước từng bước vào trận địa tự nhiên đầy yêu thú. Chỉ riêng Tử Yên, vừa đi vừa ca bài “không sợ, không sợ…” để tự an ủi.
Đi được một đoạn, nàng bỗng thấy một tảng đá phát sáng nhạt.
“Ồ! Đây chẳng phải am thạch sao? Mới vào rừng đã gặp, tổ tông thương con thật!”
Nàng hí hửng chạm tay vào—
ẦM!