Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Để trả nợ, tôi một “đơn hàng âm”.
Khách mang một cái túi trị giá hai triệu, bảo tôi tẩy sạch vết m.á.u .
Tôi rửa thì cái túi bỗng động đậy, rồi túm tay tôi.
: “Đau.”
1
Tôi là thợ sửa túi.
chính xác hơn, tôi là người sửa túi “thứ bẩn” – trong nghề gọi là thợ da.
Túi người mang thì cũng rách, tróc màu, thủng… sửa vài đường là xong.
Nhưng túi tôi không giống thế. Chúng từ nhà hỏa táng, hiện trường án mạng, hoặc từ… quan tài mới khai quật.
Bạn hỏi: Túi của người c.h.ế.t thì sửa gì?
Hừ, người sĩ diện, người c.h.ế.t càng sĩ diện.
Có nữ quỷ chấp niệm độ không đeo túi bản giới hạn thì thà c.h.ế.t cũng không chịu qua cầu Nại Hà.
Thế nên nhờ bọn tôi sửa như mới rồi đốt họ, hoặc… bán mấy kẻ muốn mượn vận âm.
Tiệm của tôi nằm trong ngõ cụt gần Gia Viên, treo tấm biển cũ nát: “Giang Ký – Chăm sóc đồ da”.
Đêm 11 giờ, trời mưa như trút, sấm nổ “ùng ùng”.
Tôi chuẩn đóng cửa, cửa cuốn xuống nửa thì một tay trắng bệch chợt thò vào, “phạch” một tiếng khựng chặt khung cửa.
2
tay đeo chiếc nhẫn cương to bằng quả trứng chim bồ câu.
Móng tay sơn đỏ thẫm dưới ánh đèn vàng yếu ớt trông vừa lạnh vừa rợn.
“Ông chủ, đơn gấp không?”
Giọng phụ nữ khàn khàn như kẹt đờm trong cổ họng.
Tôi thoáng khựng lại.
Nửa đêm ai lại đi sửa túi?
“Hết giờ rồi, mai quay lại đi.”
Tôi đáp cộc lốc, định cửa xuống.
Nhưng tay không nhúc nhích, khỏe dị thường.
“Giá gấp ba.”
Tôi ngừng tay: “Gấp năm. xem hàng.”
3
Cửa đẩy mở.
Một người phụ nữ mặc áo mưa bước vào, ướt nhẹp từ đầu chân, vành mũ thấp che mặt.
Bà ta không nhiều, ném lên quầy một túi nylon .
“Tộp” một tiếng nặng như ném miếng thịt.
Một mùi tanh nhẹ lan nhanh khắp tiệm.
Tôi nhíu mày, đeo găng ruột cừu, nhẹ nhàng mở túi.
Vừa hé , tôi hít mạnh một hơi lạnh lưng.
là một cái túi Hermès Himalayan Birkin.
Dân sành đều biết đây là “vua của mọi loại túi”, có tiền chưa chắc mua .
Giá đấu giá thị trường đã vượt hai triệu.
Nhưng cái túi …
Hình như người ta dùng d.a.o c.h.é.m loạn, da túi lật tung, để lộ lớp lót đỏ sẫm bên trong.
Kỳ quái nhất phần vảy trắng của da cá sấu xuất hiện những mạch “ ” li ti, đập nhẹ.
“Túi …” Tôi nuốt nước bọt, ngẩng lên, “là… đồ ?”
Bà ta không đáp, rút tấm séc từ trong áo, đặt xuống :
“Năm trăm vạn. Trước khi trời sáng, tôi muốn nguyên vẹn như mới.”
4
Năm trăm vạn.
Hình ảnh em gái tôi nằm trong ICU chợt hiện lên.
Với số tiền , “mũi nối mạng” của Dao Dao có hy vọng rồi.
Nhưng nhà họ Giang tôi có gia huấn:
Một là không đồ vương .
Hai là không da .
Ba là không sau giờ Tý.
Ba điều … bà ta phạm đủ cả ba.
“Tôi không nổi món . tiền mà không giữ mạng thì vô ích.”
Tôi đẩy tấm séc lại.
Như đoán trước, người phụ nữ từ từ ngẩng đầu.
Khoảnh khắc , m.á.u tôi như đông lại.
Trong bóng tối của vành mũ bà ta không có mặt.
Hoặc đúng hơn là mặt có một lớp da trắng bệch trơn nhẵn, không mắt, không mũi, không miệng, phập phồng theo từng nhịp thở.
Tôi vừa định thò tay dưới quầy búa trấn sát thì ngay vị trí lẽ là miệng, phần da tách , nứt thành một khe khủng khiếp.
“Giang Hà, hồn mệnh của em gái trấn ở Âm Ty. Mai là hạn trả lãi. Không trả … sẽ c.h.ế.t thật đấy.”
Tiếng không phát từ “miệng” mà nổ thẳng trong đầu tôi.
Bà ta biết tôi.
Biết cả chuyện của Dao Dao.
“Cô rốt cuộc là ai?” Tôi nắm chặt búa.
“Tôi là ai không quan trọng.”
Giọng bà ta như tiếng cười méo mó từ cổ họng.
“Quan trọng là sửa xong cái túi, em gái . sửa không xong… xuống dưới bầu bạn với .”
xong, bà ta quay đi.
Tới cửa, bà ta dừng lại, một câu khiến lưng tôi lạnh toát:
“Nhớ kỹ cái túi rất nhanh đói. Khi việc đừng để ngửi mùi m.á.u của .”
5
Bà ta biến mất trong màn mưa.
Cửa tiệm lại chìm vào tĩnh lặng.
cái túi Birkin rạch nát nằm quầy, im lìm như thứ rình mồi.
Không hiểu có ảo giác không, tôi thấy những “vết thương” túi há rộng hơn lúc nãy, như từng cái miệng chờ đút thức ăn.
Tôi khóa chặt cửa, treo bảng “tạm nghỉ”, rải một vòng tro hương trước cửa.
Vì Dao Dao, tôi đơn , không cũng .
Tôi đặt túi lên việc, bật đèn không bóng lên. Dưới ánh sáng mạnh, cái túi càng quái dị hơn.
Vân da tinh tế mức không giống da cá sấu; giống da một loài linh trưởng, qua xử lý đặc biệt mà hóa thành lớp sừng.
Tôi cầm , định cắt phần da lật.
“XÈO ”
vừa chạm vào “thịt” thì cái túi giật nảy, phát âm thanh như móng tay cào bảng .
Tôi suýt tự đ.â.m vào tay.
“Má … đúng là đồ .” – Tôi lầm bầm.
Tôi một chai nước dầu định hồn, đồ gia truyền nhà tôi, chuyên trấn vật có hồn.
Tôi dùng bút lông chấm dầu, quét lên mép rách.
Làn da quẫy đạp dần dịu lại.
Mùi m.á.u tanh cũng nhạt đi.
Tôi tranh thủ .
là tóc ch.ó trộn tuyến vàng gọi là “dây khóa hồn”.
mài từ đinh quan tài.
Mũi đầu tiên cảm giác rất lạ.
Không da túi, mà như thịt đông, có độ nặng, có sức cản.
Ngay khoảnh khắc đ.â.m qua lớp da
Bên tai tôi bỗng vang lên vô số âm thanh.
Những tiếng thì thầm nhỏ li ti, như thủy triều tràn vào đầu.
6
“Tha tôi… ơn tha tôi…”
“Đau quá… mặt tôi đau quá…!”
“Da đẹp thật, trắng lại mềm… thành túi chắc chắn đẹp lắm…”
“Đừng lột nữa! ơn đừng lột nữa!”
Tiếng gào thét, tiếng cầu xin, tiếng d.a.o cắt vào da thịt vang lên “xoẹt xoẹt”, tất cả hòa vào nhau như muốn nổ tung trong tai tôi.