Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà ta tưởng đã tạo cho con một thiên đường, nhưng không ngờ ngay quyền được ôm con bà ta cũng không có.
“Vì những gì bà cho, vốn dĩ không phải thứ nó !”
Tôi nhân hội tiếng.
Tôi không nhìn những món đồ chơi da người nữa, mà nhìn thẳng vào An An.
Tôi dốc toàn lực, đưa ý thức tiến sâu vào trong hồn của nó.
Tôi nhìn thấy rồi.
Tôi thấy được mong ước thật của đứa trẻ này. Nó không cần đồ chơi bằng da người, không cần căn rực rỡ này.
Điều nó là chiếc máy bay giấy bình thường mà mẹ từng giúp nó thả trời ở công viên trước ngày xảy tai nạn.
Nó bay.
rời khỏi nơi này.
đến nơi nó nên đến.
“Chú con gì rồi.”
Tôi nói với An An, giọng dịu dàng chưa từng có.
Tôi ngồi xuống, xếp bằng, giơ hai tay .
Tôi không có kim , thứ tôi dùng là tình yêu bảo vệ dành cho em gái, là quyết tâm cứu nó bằng mọi giá.
Tình cảm ấy trong không này hóa những sợi tơ vàng.
Tôi bắt đầu “”.
Không phải da.
Mà lại ước mong của An An.
Tôi cho nó một chiếc máy bay giấy của hồn.
22
“Anh đang gì vậy?”
Người bà không mặt bối rối nhìn tôi.
Tôi không trả lời. Toàn bộ tâm thần của tôi đã chìm vào việc “” ấy.
Nó khó hơn bất kỳ món đồ da nào tôi từng xử lý. Mỗi đường kim như kéo theo một phần hồn tôi rời khỏi . Hồn của tôi trở nên trong suốt. Nhưng ánh tôi lại càng kiên định.
Tôi bằng tình thương của một người cha dành cho con, bằng bảo vệ của một người anh dành cho em gái.
Đó là thứ duy nhất mang ánh sáng trong không tràn ngập oán khí này.
Những món đồ chơi da người vốn lao đến tấn công tôi… im lặng.
Chúng ngồi quanh tôi, lặng lẽ nhìn.
Ngay An An cũng thu lại đề , chăm chú nhìn chiếc máy bay giấy đang hình trong tay tôi chiếc máy bay tỏa ánh sáng vàng ấm áp.
Người bà không mặt nhìn cảnh đó, ngây người.
Trong bà ta, tôi giống một người cha thực yêu thương, chứ không phải chiếm hữu và giam cầm con như bà ta.
Chấp niệm của bà ta… bắt đầu lung lay.
Không qua bao lâu, khi mũi “kim” cuối cùng rơi xuống, một chiếc máy bay giấy hồn hoàn mỹ, phát sáng dịu dàng, nằm gọn trong tay tôi.
Hồn tôi này đã gần như biến .
“Cho con.” – Tôi đưa chiếc máy bay cho An An.
An An nhìn nó, trong đôi đen láy lần đầu xuất hiện thứ cảm xúc gọi là “niềm vui”.
Nó ôm lấy chiếc máy bay, đến bên cửa sổ. Khung cửa ấy vốn là vật trang trí bằng da người. Thế mà này lại tự mở .
Bên ngoài không là bóng đen, mà là dải ngân hà lấp lánh.
“Mẹ… tạm biệt.”
An An quay lại, nói một câu với người bà không mặt rồi nó ném chiếc máy bay trời, tự nhảy theo.
Chiếc máy bay mang theo nó, bay càng càng xa…Cuối cùng biến trong bầu trời đầy sao.
Nó… đã được giải thoát.
23
của An An khiến không chấp niệm bắt đầu sụp đổ.
Tường da người bong tróc, nội thất tan rã.
“An An… con của mẹ…”
Người bà không mặt quỳ xuống, gào khóc tuyệt vọng.
Bà ta con cũng chấp niệm duy trì bản thân. bà ta từng chút một tan cát bụi.
“…Cảm ơn anh… bệnh của em gái anh ở…”
Trước khi biến hoàn toàn, bà ta nói câu cuối cùng với tôi.
Có lẽ… bà ta cũng đã được giải thoát.
Không sụp nhanh hơn.
Tôi gom hết sức lực, chạy đến ôm lấy hồn phách của em gái.
“Anh đưa em nhà!”
Tôi nhắm , kéo ý thức trở lại .
24
“Hộc…”
Tôi bật dậy, vẫn ngồi ghế trong việc.
Trời đã hửng sáng.
Chiếc túi Hermes Himalayan bàn đã hoàn toàn thay đổi. Nó không trắng bệch hay dính máu, mà trở một chiếc túi da cũ bình thường. Không khí, không oán niệm.
Vết thương đùi tôi cũng ngừng chảy máu. Miếng da bị tôi tự tay cắt đã biến mãi mãi.
Tôi nhặt tờ chi phiếu 5 triệu , không do dự, đốt nó ngay bàn.
Tiền này… quá bẩn.
Tôi lao khỏi cửa tiệm, chạy điên cuồng đến ICU mà người bà không mặt đã nói.
Em gái tôi nằm đó, người lạnh lẽo.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y em ấy nhưng em ấy vẫn lạnh băng.
Hy vọng của tôi… chìm xuống.
25
Chẳng lẽ… thất bại rồi?
Rõ ràng tôi đã đem hồn phách của em ấy rồi mà…
Đúng tôi tuyệt vọng nhất, màn hình monitor phát tiếng tít mạnh mẽ.
Một nhịp.
Hai nhịp.
Ba nhịp…
Mỗi một rõ ràng.
Sắc mặt em tôi hồng lại.
Mi khẽ run.
“Anh…” – Một tiếng gọi yếu ớt nhưng với tôi, đó là tiếng của thiên thần.
Tôi quỳ sụp xuống mép giường, úp mặt vào chăn, khóc như một đứa trẻ.
Tôi thắng rồi.
Tôi đã giành lại được em gái tôi từ tay chấp niệm của người bà điên ấy, từ tuyệt vọng của một đứa trẻ.
26
em gái tôi hồi phục thần kỳ đến mức bác sĩ gọi là “phép màu”.
Em ấy không nhớ gì chiếc túi, căn da người, hay người bà không mặt. Với nó, đó là một cơn bệnh nặng và một giấc mơ dài.
Như vậy là đủ rồi.
Tôi bán cửa tiệm ở phố, đưa em quê.
Tôi không “người da” nữa
mở một tiệm chăm sóc đồ da nhỏ, sống bình yên bằng tay nghề thật.
Chiếc Himalayan đặc biệt ấy, tôi chôn dưới gốc cây hoè già sau núi.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến An An, đứa trẻ đáng thương ấy, và người mẹ đáng hận mà cũng đáng thương.
Tôi không đúng hay sai nhưng tôi một điều, tình yêu nếu trở xiềng xích, nó không là yêu nữa.
Yêu thật … là buông tay, để người ấy đến nơi họ thuộc .
Giống như chiếc máy bay giấy ngày hôm ấy.
Một tuần sau khi em tôi viện, chúng tôi công viên tản bộ.
Có một người cha đang dạy con gấp máy bay giấy.
Em gái tôi nhìn chiếc máy bay vẽ một đường cong đẹp không, chợt nói:
“Anh à, em nằm mơ… hình như cũng thấy. Có một anh nhỏ dạy em gấp máy bay, xong rồi cậu ấy ngồi máy bay bay .”
Tôi khựng lại, nhìn vào đôi trong veo của em gái.
Nụ cười của em ấy dưới nắng, ấm đến mức có tan băng giá thế .
Tôi cười.
“Ừ. Cậu ấy bay rồi. đến một nơi rất đẹp.”
Gió thổi qua, tôi như nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ấy, một chiếc máy bay giấy màu vàng đang mang theo nụ cười một đứa trẻ…
… Tự do bay mãi.
(HẾT)