Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Sáng hôm sau, tôi chuồn êm trước anh tỉnh.
Đêm qua tôi tay khá mạnh, trên người anh đầy vết cào cấu, m.á.u chảy đầm đìa.
Sợ anh tỉnh lại sẽ tìm tôi tính sổ, trả thù.
Tôi dứt khoát nghỉ việc, trốn biệt tăm.
Đổi việc mới, vẫn bận rộn thường.
Mang t.h.a.i cũng không khiến bụng tôi to lắm, hơi nhô , tôi cũng do áp lực việc nên bị béo bụng.
Mãi đến đi khám sức khỏe, tôi mới mình có .
Tròn 28 tuần.
Tôi bình tĩnh kể lại quá trình phát hiện m.a.n.g t.h.a.i cho Trần Ngộ Châu .
“Đêm đó anh là người chủ động trước, tôi đã chống cự nhưng sức anh mạnh quá.”
“Cô rõ tôi say… Với lại, ai cho phép cô phòng tôi?!”
“Khách đập phá phòng, tôi có quyền can thiệp.”
“Khách sạn nhà tôi, tôi thích đập gì thì đập.”
Nước tôi trào : “Nhưng tôi không phải đồ vật của anh, sao anh lại xử với tôi vậy…”
“Tống Nam, mẹ kiếp! Câm miệng!”
Trần Ngộ Châu bực bội vò đầu.
Anh lạnh lùng nói: “Tự tìm cách đứa bé đi.”
“Tôi không thể cưới cô.”
“Sao lại không thể?”
Một giọng nữ sang sảng vang sau lưng Trần Ngộ Châu.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, quý phái bước về phía chúng tôi.
Nhìn qua đã là mẹ của Trần Ngộ Châu.
bước tới che chắn cho tôi, nói với Trần Ngộ Châu: “Con phải cưới con bé!”
Giọng điệu không cho phép phản .
đã hết cuộc thoại của chúng tôi.
Trần Ngộ Châu rõ ràng có chút sợ mẹ, hèn cứng miệng đáp: “Cả đời này con thà không lấy vợ, ở vậy suốt đời cũng không cưới cô .”
Người phụ nữ thẳng tay tát Trần Ngộ Châu một cái.
“Hỗn láo! Không được nói bậy!”
Trần Ngộ Châu trừng nhìn tôi rồi đi.
Mẹ anh nắm lấy tay tôi, thay đổi hẳn thái độ hung dữ rồi, ân cần dịu dàng.
Tôi ngẩn người nhìn .
cam kết với tôi: “Con đừng lo, có bác ở đây, nó không dám không cưới con đâu, đứa bé này định phải được sinh .”
5
Mẹ Trần Ngộ Châu đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra giới tính t.h.a.i nhi, rồi xét nghiệm m.á.u xác nhận quan hệ huyết thống.
sắp xếp cho tôi một chỗ ở an toàn, tôi yên tâm dưỡng t.h.a.i chờ ngày sinh nở.
Trong thời gian chờ sinh, tôi ngóng được người nắm quyền nhà họ Trần hiện tại đang nguy kịch, cuộc chiến tranh giành gia sản đã bắt đầu.
Nhà họ Trần có bốn người con trai.
Trần Ngộ Châu là con út, ty muộn , cơ hội thắng là thấp .
Bố Trần Ngộ Châu bệnh nặng, tuổi đã cao, tâm nguyện cuối cùng là muốn nhìn thấy cháu nội chào đời.
Ông tuyên bố sẽ lại toàn bộ tài sản cho cháu đích tôn, nếu không có thì quyên hết cho từ thiện.
Nhưng ngặt nỗi nhà họ Trần.
Con cả thì yếu sinh lý, con thứ hai thì “cong”, con thứ ba thì chuyển giới rồi.
Trần Ngộ Châu là người duy trông có vẻ bình thường, nhưng lại cứ vương vấn mối tình đơn phương không thành, sống c.h.ế.t không chịu kết hôn.
Chuyện này khiến mẹ Trần Ngộ Châu lo sốt vó.
Người phụ nữ sống kiếp chim lồng cá chậu hơn hai mươi năm nay khao khát được một lần ngẩng cao đầu.
Khổ nỗi con trai không chịu tác.
Sự xuất hiện của tôi và đứa bé chẳng khác nào chiếc phao cứu sinh.
Hơn một tháng sau, đứa bé chào đời suôn sẻ.
Tôi được ở trung tâm chăm sóc sau sinh giá hơn một triệu tệ trước đây có nằm mơ cũng không dám tới.
Dù Trần Ngộ Châu không muốn, không tác, nhưng dưới quyền uy tuyệt của mẹ, anh vẫn phải cùng tôi đi đăng ký kết hôn.
Trở thành vợ chồng với Trần Ngộ Châu, tôi thường xuyên cảm thấy mơ hồ, mọi chuyện diễn suôn sẻ một giấc mơ, khiến tôi thậm chí còn thấy hơi bất an.
Tôi từng , tôi có , Trần Ngộ Châu sẽ tìm mọi cách đứa bé.
Tôi từng , dù có sinh con , tôi cũng sẽ không có danh phận gì.
Tôi từng , vì hận tôi thấu xương, Trần Ngộ Châu sẽ ghét lây cả đứa bé.
Nhưng không hề.
Trong thời gian tôi ở cữ, anh đến thăm rất thường xuyên.
Nhưng không phải thăm tôi, là thăm con.
Anh sẽ cẩn thận bế con, dỗ dành, trêu đùa, học cách thay bỉm từ v.ú em.
Cũng phải thôi, đứa bé này giúp anh giành được gia sản, tính là quý nhân của anh .
Anh không cung phụng mới lạ.
Trần Ngộ Châu vẫn lạnh nhạt với tôi, ánh hằn sự căm ghét không che giấu.
Tôi mặc kệ.
Dù sao thì bây giờ, ngoại trừ tình yêu, tôi muốn gì có nấy, tình yêu chính là thứ rẻ mạt .
6
Suốt thời gian ở cữ, Trần Ngộ Châu không nói với tôi nửa lời.
Vú em khuyên anh thăm tôi, anh đều gạt đi:
“Thăm cô gì? tôi buồn nôn à?”
“Cô có c.h.ế.t cũng chẳng liên quan đến tôi.”
“Tốt là cô biến mất ngay bây giờ đi.”
Sau đó v.ú em cũng không khuyên nữa, nhìn tôi với ánh thương hại hơn.
tôi chuẩn bị hết thời gian ở cữ, cuối cùng anh cũng chịu bước phòng tôi, mang theo một bản đồng.
Anh ném tập tài liệu bàn, vẻ lạnh lùng, cao ngạo nói: “Ký đi, một năm sau chúng ly hôn.”
“Cô giúp tôi giành được gia sản, về bạc tôi sẽ không cô thiệt thòi, nhưng với điều kiện cô phải tự thấy đủ.”
“Đừng có tơ tưởng viển vông.”
“Tôi đã nói rồi, dù tôi có ế cả đời, cô độc đến già, tôi cũng không bao giờ ở bên cô.”
Tôi cũng chẳng phải người cố chấp, đồng ý ngay tắp lự.
Cầm đồng , ký tên cái roẹt, đóng lại rồi đưa cho anh.
Trần Ngộ Châu thấy vậy thì sững người, không nhận lấy.
Tôi khó hiểu nhìn sang, thoáng thấy vẻ không tự nhiên trên anh, anh hỏi ngược lại đầy nghi ngờ: “Cô? Thật á? Không lừa tôi nữa chứ?”
Tôi thản nhiên nhìn thẳng anh: “ cần nong sòng phẳng, anh bảo tôi cút xa bao nhiêu tôi sẽ cút xa bấy nhiêu.”
chưa từ ý định, anh lại hỏi: “Thế còn Ninh Ninh thì sao?”
Ninh Ninh là tên ở nhà của con chúng tôi, do Trần Ngộ Châu đặt.
“Sau ly hôn, anh chăm sóc nó cho tốt, nó là quý nhân của anh đấy. Tất nhiên, cần đủ , nó gọi người khác là mẹ cũng được, tôi không ngại đâu.”
tôi nói xong, Trần Ngộ Châu nhíu mày, nghiến răng, có vẻ rất bất mãn với lời tôi nói.
Anh giật lấy đồng, tôi, nghiến răng trích: “Được, được lắm, Tống Nam, cô độc ác lắm, lòng dạ cô thật tàn nhẫn.”
“Đến tôi và con cô cũng không cần, đồ đàn độc ác!”
7
Trần Ngộ Châu cầm bản đồng, sập cửa đi.
Anh đi, tôi liền cười lớn, nụ cười của kẻ mưu mô đã đạt được mục đích, trả được mối thù lớn.
Anh đâu rằng.
Một tuần trước, anh đến trung tâm chăm sóc sau sinh gọi điện thoại ở ban , tôi đứng sau đã thấy tất cả.
Hình anh đang cá cược với thủ không đội trời chung của mình.
Cược xem tôi bày mưu tính kế, dày dùng đứa con leo cao là vì con người Trần Ngộ Châu hay vì của nhà họ Trần.
Trần Ngộ Châu vậy lại cược tôi vì con người anh.
“Cô chắc chắn là thích tao nên mới vậy, giăng bao nhiêu bẫy, tốn bao sức m.a.n.g t.h.a.i con tao, tìm đến tao đã mở miệng cầu hôn.”
“Không yêu đến c.h.ế.t đi sống lại thì sao dám chuyện mạo hiểm thế.”
“Hồi cấp ba tao đã nghi cô có ý đồ với tao rồi, giờ còn cố tình khách sạn nhà tao việc, chẳng phải được nhìn thấy tao sao?”
“ mình có thể được gả cho tao, tụi bây không cô vui thế nào đâu, cười không khép được miệng.”
“ á? Haha, sao có sức hút bằng tao được?”